Kiệu khuê nữ vào đại sảnh, Sửu Dung chăm chỉ đã bày đầy một bàn cơm thịnh soạn, Vân Lang trừng mắt với nha hoàn đầu tiên của mình:” Lại ăn vụng.”
Khuôn mặt tròn xoe của Sửu Dung cười toét ra:” Không ăn vụng làm sao nô tỳ béo thế này.”
Hôm nay Vân Lang rất dễ bị chọc cười, một câu nói bình thường của Sửu Dung làm Vân Lang cười phá lên.
Dắt tay Tống Kiều ngồi xuống bàn, nhìn Tô Trĩ sán tới chiếm chỗ, Vân Lang đỡ khuê nữ từ cổ xuống ôm vào lòng, Đại Vương ngồi bên bàn thò nửa cái đầu ra. Vân Lang cảm giác vừa muốn khóc vừa muốn cười, lòng đầy mãn nguyện, chỉ muốn thời khắc này tồn tại mãi, nhìn trái nhìn phải toét miệng ra, chẳng biết làm gì.
Vân Âm ngửa đầu nhìn cái người trông rất ngốc kia, nó vẫn không có ấn tượng gì, nhưng ý thức được người này rất tốt với mình, thế là ngọt ngào gọi:” Cha, cha đưa con lên núi bắt gà được không?”
Vân Lang còn chưa lĩnh giáo thủ đoạn của khuê nữ, còn nghĩ Vân Âm nhận ra mình rồi, sung sướng hứa luôn:” Đương nhiên rồi, trong núi không chỉ có gà, còn có thỏ, còn có cả cỏ mà mùa đông vẫn xanh, cha sẽ dắt con đi xem hết.”
Vân Ân oa một tiếng, nó đã không đợi được nữa rồi.
Tống Kiều nâng chén rượu lên:” Thiếp thân kính phu quân một chén, tẩy trần chàng viễn chinh trở về.”
Vân Lang cầm chén rượu uống cạn luôn, thấy khuê nữ nhìn con gà, liền bẻ đùi gà cho vào bát nó, chớp mắt Vân Âm đã nhét vào mồm Đại Vương.
Vân Lang hơi trầm tư, thấy hành vi của khuê nữ không ổn lắm, nói: “ Sau này không cho khuê nữ ở quá gần Đại Vương, nàng có thấy vừa rồi nó dùng mũi ngửi rồi mới ôm ta không, học của Đại Vương đấy.”
“ Phu quân không ở nhà, thiếp lại không dám quản đứa bé này quá nghiêm, tránh người ta bảo thiếp là kế mẫu không nhân từ.” Tống Kiều mỉm cười:” Giờ chàng về rồi, quản thúc thế nào là chuyện của người làm cha, thiếp cũng thả lỏng vài ngày.”
Vân Lang học Đại Vương, cho cánh gà vào miệng nhai, sau đó nhả xương ra bàn, híp mắt nhìn gương mặt ngày càng xinh đẹp mặn mà của thê tử:” Hử, thả lỏng à, làm gì có chuyện dễ dàng thế, ta đợi ngày này mãi, thế nào cũng phải nỗ lực sinh thêm vài đứa nữa để Vân Âm có đệ muội chơi cùng ...”
Tống Kiều đỏ mặt đánh trượng phu, đánh mắt ra hiệu Tô Trĩ còn ngồi kia ăn cơm.
Tô Trĩ chẳng ngẩng đầu lên nhưng tựa hồ biết sư tỷ nói gì, nuốt cơm xuống nói, giơ hai ngón tay lên:” Muội chuẩn bị sinh hai đứa.”
Nghe Tô Trĩ nói thế, chưa gì Vân Lang đã tưởng tượng ra một cảnh mỹ hảo mà nam nhân nào cũng khao khát rồi, sống hai đời mới có cảm giác ra đình, thế nên kệ Chử Lang đã đứng ngoài cửa từ lâu, y cũng vờ không thấy.
Vân Lang không muốn bất kỳ ai quấy rầy hạnh phúc của mình, dù có là hoàng đế.
Khuê nữ cười đùa nghịch ngợm tưng bừng suốt cả bừa ăn đã mệt ngủ thiếp đi rồi, Đại Vương ăn no nê ngáy khò khò, Tô Trĩ thì chưa hết bữa đã chạy về phòng ...
Đêm đã khuya, Vân Lang cũng hoàn toàn say rồi, say rượu, say người, trong lúc đắm đuối mê man, cởi bỏ y phục của thê tử, mặt đối mặt nhìn kỹ từng phần thân thể của nàng.
Tống Kiều hai năm qua hoàn toàn trưởng thành, thiếu phụ hai mươi càng trờ nên thành thục đầy đặn, bầu ngực phong mãn làm cho nam nhan mê đắm. Xa cách lâu ngày nàng cũng càng trở nên nhiệt tình, không còn kháng cự giống như lần đầu tiên nữa, nàng chủ động phối hợp với trượng phu.
Vân Lang động tác thô bạo nóng lòng, Tống Kiều trong lúc phấn khích chẳng hề kiêng dè phát ra tiếng rên rỉ khoan khoái, đem thân thể của mình và của trượng phu quấn chặt vào nhau. Ở trong đêm nay, nàng là nữ chủ nhân của nơi này, nàng muốn đem đem tiếng rên rỉ khoái lạc của mình truyền cho sư muội ở phòng bên cạnh, để tuyên bố chú quyền của mình.
Hai người điên đảo loan phượng, cũng không biết là kịch chiến bao nhiều hồi, cho tới tận nửa đêm về sáng, mới sức cùng lực kiệt ôm nhau thủ thỉ nói những lời nhớ nhung.
Khuê nữ ngủ trên giường nhỏ dụi đôi mắt nhập nhèm, mở miệng gọi:” Tè tè.”
Tống Kiều chui tọt vào trong chăn, đợi khi Vân Lang mặc y phục chạy tới bế khuê nữ đi tè thì cái giường nhỏ đã thành đại dương.
Thế là đành thay áo ngủ cho khuê nữ, bế vào trong chăn của mình.
Khi Sửu Dung bê cơm sáng tới, Tống Kiều, Vân Âm vẫn ngáy khò khò, Tô Trĩ từ trong phòng thò đầu ra, hậm hực trừng mắt với trượng phu sư huynh, rồi đóng sầm cửa lại, chỉ có Đại Vương ngoan ngoãn bồi tiếp Vân Lang húp cháo.
Tất nhiên là bánh bao là ngon hơn trong quân nhiều lắm, nhất là loại nhân thịt băm cải trắng, Vân Lang ăn liền hai lồng.
“ Chập tối hôm qua Hà Sầu Hữu tới thăm, bị tiểu nhân từ chối, ông ta nói hôm nay sẽ tới, nhìn sắc mặt bất thiện lắm.” Chử Lang đứng bên bẩm báo:
“ Sắc mặt ông ta có bao giờ là dễ coi đâu.”
“ Cẩu Tử nói sau khi ông ta về Trường An, tính tình nóng nảy, khác hẳn trước kia.”
Vân Lang cau mày:” Bảo với Cẩu Tử, sau này bớt quản chuyện người khác đi.”
“ Bọn chúng đều muốn báo ân gia chủ xong mới sống cuộc sống của mình.”
Vân Lang bực mình ném nửa cái bánh bao vào đĩa:” Bọn chúng chỉ cần tự lập được là báo đáp ta tốt nhất rồi, không cần làm gì nữa, nay chết một đứa, mai chết một đứa thì năm xưa lão tử để các ngươi chết đói hết cho xong, vất vả nuôi các ngươi cho phí à? Còn ngươi nữa, suốt ngày vác cái mặt người chết cho ai xem. Ta gả Sửu Dung cho ngươi là để Sửu Dung sống vui vẻ, ai muốn nhìn cái mặt này của ngươi, ai cần ngươi mua trạch viện ở Trường An, ngươi không biết ta tránh Trường An mà không được à?”
Chử Lang cúi đầu:” Tiểu nhân sai rồi, đang lẽ thông qua thương cổ bí mật lập trạch viện, công khai thế này đúng là không tốt.”
Vân Lang thật không biết nói gì nữa, đặt đũa xuống:” Người cứu các ngươi là Sửu Dung, ngoài ra còn có một người nữa, không phải là ta.”
“ Tiểu nhân biết, lão tiên sinh trước khi rời đi dặn bọn tiểu tử phải lấy tính mạng bảo vệ gia chủ.”
Vân Lang ngớ ra hồi lâu, sống mũi cay cay, ra vậy, gia gia dù sắp chết vẫn lo lắng cho y, cả chuyện này mà cũng làm.
“ Gia chủ không cần để ý tới bọn tiểu nhân, tiểu nhân sẽ mau chóng từ bỏ công việc Vân gia, làm một nông phu, từ nay về sau bọn tiểu nhân làm gì không liên quan tới người nữa.” Chử Lang chắp tay một cái rồi đi:
Vân Lang rất muốn gọi hắn lại, tay đã giơ lên rồi cuối cùng vẫn bỏ xuống.
Ăn xong cái bánh bao cuối cùng, chùi mép cho Đại Vương, Vân Lang dẫn Lưu Nhị lần nữa tới Thiếu phủ giám.
Công việc hôm nay rất nhiều, chẳng những phải giải quyết xong những thứ Hà Sầu Hữu vận chuyển về, còn phải tới Trung quân phủ giao văn thư, ấn tín, về tới Trường An, là phải giao trả quyền thống quân.
Vàng bạc cất trong gỗ được moi ra, ngâm nước thời gian dài nên có hơi tối đi, có điều vàng bạc chưa bao giờ dựa vào mặt kiếm cơm, mà trong lượng và chất lượng của nó mới là nhân tố chủ yếu.
Khi Vân Lang tới thiếu giam phủ thì Hà Sầu Hữu có vẻ đã đợi lâu rồi, đúng như Chử Lang nói, mặt ông ta hết sức âm u.
Quan viên Thiếu giám phủ cũng chẳng nói chẳng rằng tiếp nhận vàng bạc, tới khi mọi người cũng xác nhận xong, sau đó lần lượt đóng dấu lên văn thư bàn giao.
Xong việc toàn thân nhẹ nhàng, nhưng Vân Lang còn chưa kịp thở phào thì Hà Sầu Hữu đã gằn giọng nói:” To gan lắm, ngay cả Tú Y sứ giả cũng dám giết.”
Vân Lang thoải mái giang tay:” Ông đừng lừa ta nữa, ta giết Tú Y sứ già à, nói có ai tin không?”
Hà Sầu Hữu lạnh lùng:” Ngươi không giấu được đâu, chỉ cần do người làm là có manh mối.”
“Ài, xem ra ta nói gì cũng vô ích.” Vân Lang chắp tay:” Thôi được rồi, từ hôm nay trở đi ta về nhà không bước chân ra khỏi cửa được chưa? Ta sẽ rời khỏi quân ngũ, giao trả hết công việc, không dính líu tới bất kỳ chuyện gì nữa, thế được chưa? Từ nay về sau chỉ quản việc nhà, ta lui tới bước này rồi, cầu xin các người bỏ qua cho ta được chưa?”
Sắc mặt Hà Sầu Hữu rất phức tạp:” Mong rằng ngươi làm thật kín kẽ, Tú Y sứ giả đã điều tra việc này rồi.”
Vân Lang cười tự trào lắc đầu, rời đi mà cảm giác ánh mắt Hà Sầu Hữu như gai đâm vào lưng, lập tức tới Trung quân phủ.