Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 555 - Q4 - Chương 009: Treo Ấn.

Q4 - Chương 009: Treo ấn. Q4 - Chương 009: Treo ấn.

Mạnh Độ đã cáo lão hồi hương rồi, không biết vì sao ở nhà nuôi gà mà vẫn để Mạnh Đại, Mạnh Nhị ở lại Vân gia.

Trung quân phủ không có người quen, làm việc tất nhiên không thuận lợi, tất cả đều phải theo quy củ, lề mề chậm chạp làm Vân Lang muốn phát cuồng, mùa thu ở Thượng Lâm Uyển là lúc rừng cây nhuộm đỏ, quả sai trĩu cành, thời tiết dễ chịu, ai muốn tốn thời gian ở chỗ này.

“ Hai năm không gặp, Vân tư mã phong thái hơn xưa, đáng mừng đáng mừng.”

Vân Lang nhìn thấy Trương Thang đứng ở đại đường Trung quân phủ, bễ nghễ tứ phương, vội vàng tươi cười đi tới:” Trương công, lâu không gặp vẫn khỏe chứ.”

Trương Thang ngày càng trẻ tung tinh thần mỉm cười:” Mới hai năm thôi mà cảnh còn người mất, may mà cố hữu vẫn còn, làm người ta không quá thất vọng.”

“ Hai năm bôn ba chỉ khao khát về nhà, không biết có thể nhờ cửa Trương công, để các đại lão gia ở Trung quân phủ thu ấn tín của ta, sớm ngày về nhà làm ruộng không?” Vân Lang nóng vội hỏi:

Trương Thang nhìn ấn tín yêu bài, văn thư mà Vân Lang đặt trên khay gỗ:” Kỵ đô úy chưa về Trường An, ấn tín của quân tư mã tất nhiên không thể tùy tiện thu nhận, cứ về đi, đợi đại quân về hết quân doanh hẵng nộp ấn tín cũng không muộn.”

Vân Lang chắp tay một cái:” Nộp luôn thì hơn, ta đã hứa với Hà Sầu Hữu giao nộp ấn tin xong sẽ khoái mã về nhà, không hỏi chuyện ngoài cửa nữa.”

“ Nói gì thế, nay quốc nội chính sự bộn bề, đang cần đại tài của ngươi, sao có thể giải giáp quy điền?”

“ Hà Sầu Hữu chỉ trích ta giết Tú Y sứ giả, đành phải dùng cách này thể hiện trong sạch.”

- Có phải chuyện Tú Y sứ giả mất tích ở quan đạo không?

Vân Lang gật đầu:” Chính thế.”

Trương Thang thoải mái phất tay:” Chuyện này đã tấu lên, sứ giả gặp phải mãnh thú, không phải nhân họa.”

Vân Lang ngớ người:” Vừa rồi ở Thiếu giám phủ, Hà Sầu Hữu còn dùng lời dọa ta, sao đã xử lý xong rồi.”

“ Cái này thì ta không biết, dù sao trong văn thư của Đình úy phủ đã phê cho vào lưu trữ, không biết vì sao Hà công còn vất vả truy lùng.”

Vân Lang nhẹ người đặt khay gỗ vào tay Trương Thang:” Người nhà quê nên làm chuyện ở đồng quê, chuyện của các vị quan lão gia, ta thực sự không hiểu, muốn sống lâu một chút, nên thoát thân thì hơn, ấn tín nhờ Trương công giúp, ta đi đây.”

Vội vàng nói xong không cho Trương Thang cơ hội chối từ, chắp tay nói một câu "làm phiền" rồi đi như chạy.

Rời khỏi đại môn Trung quân phủ, Vân Lang ngửa mặt nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, cười lớn một tiếng rồi cưỡi ngựa du xuân về nhà.

Mối lo ngoài vừa mới giảm đi, Đại Hán liền nghênh đón một hồi đấu tranh chính trị.

Hoàng đế không muốn mâu thuẫn trên thế giới này hòa hoãn, hắn muốn tất cả phải đấu đá mệt nhoài, như thế hắn mới có thể hoàn thành bố cục của mình trong loạn lạc.

Làm thế không sai, chỉ là tới giờ chẳng ai hiểu hoàng đế đang bố cục chuyện gì.

Trước khi Lưu Triệt về Trường An, Vân Lang đã về Thượng Lâm Uyển trước, đóng cửa từ khách, sau đó liên hoan ăn uống ba ngày ba đêm.

Cởi khải giáp mặc thanh sam, lấy cái quạt lông ngỗng trắng muốt yêu thích phê phẩy vài cái, Vân Lang quyết định bỏ hết mọi việc ra sau đầu, dù Hoắc Khứ Bệnh đã về thì y cũng không muốn tới quân doanh.

Không cần Vân Lang góp vui, quân doanh Kỵ đô úy người ra vào tấp nập, tướng sĩ vừa có chiến công vô thượng, rất nhiều người chúc mừng.

Câu Tử Sơn, Bạch Đăng Sơn, Thụ Hàng thành, Kỳ Liên Sơn, Bạch Lang Khẩu, Hoắc Khứ Bệnh liên tiếp năm lần báo tiệp, đã được phong thưởng Trường Lạc Quan Quân hầu, phong hộ một nghìn năm trăm hộ.

Vì muốn làm nổi bật vinh quang đặc thù của hắn, phong thưởng của những người khác sẽ bị hoãn tới tháng ba năm sau.

Đáng lẽ sau Hoắc Khứ Bệnh thì Vân Lang phải được phong thưởng lớn nhất, nhưng tới giờ chẳng có một chút tin tức gì, khiến lời bàn tán bay đầy trời.

Vân Lang chẳng thèm quan tâm, giắt túi mười đĩnh vàng đẹp đẽ, đi tìm A Kiều.

Nay có thể ngồi cùng bàn chơi bài với A Kiều chỉ có Vân Lang và Tào Tương, còn Đại Trường Thu là góp mặt cho đủ số.

Trong ánh mắt phẫn nộ của Vân Lang và Tào Tương, Đại Trường Thu ném ra một quân bài.

“ Ăn.” A Kiều nhón lấy quân bài đó, vui vẻ xô đổ hàng bài:” Mang tiền ra đây, nhìn cho rõ, đồng màu nhé.”

Vân Lang đẩy đĩnh vàng cho A Kiều, bất mãn nói:” Đây không phải mở sòng bài mà là hắc điếm, kiếm tiền như ăn cướp.”

A Kiều hừ một tiếng:” Huynh đệ các ngươi có ý đồ gì tưởng ta không biết à, là ai với ai hợp tác hại ta? Bây giờ hai đấu hai, công bằng.”

Tuy thế vẫn cứ tiết lộ:” Từ tháng mười tới tháng hai năm sau, bệ hạ sẽ không phong hầu, mà còn đánh rớt một số hầu tước. Mấy năm qua đám người các ngươi chiến công tích lũy từng ngày, hầu gia ngày một nhiều thêm, toàn bộ mà thành hầu gia, đứng trên phố nhìn đám khỉ chắp tay chào nhau cũng tráng lệ lắm.”

Thân là một con khỉ trong đó, Tào Tương chướng tai:” Có hầu tước nhà ai không vào sinh ra tử mới giành được? Cứ nói Khứ Bệnh, trên người hắn có miếng thịt nào lành lặn đâu, nhờ lớn mạng mới kiếm được cái tước Quan Quân hầu, xui xẻo một chút chiến tử thì bệ hạ chẳng mất đồng nào. Quý nhân à, người ngồi trên Lăng Tiêu bảo điện thì đừng để ý chút lợi ích nhỏ của đám người khốn khổ này nữa.”

Đại Trường Thu cười lạnh:” Lợi ích nhỏ thì được thôi, ăn no rồi ngoan ngoãn ở nhà vỗ béo, nhưng ăn no chẳng chịu yên, có kẻ thông đồng với mâu tặc Lĩnh Nam, có kẻ mắt qua mày lại với Hung Nô, còn có kẻ ăn mồ hôi nước mắt của dân, tới khuê nữ của người ta cũng không bỏ qua. Đám phế vật vô dụng, để nhiều làm gì?”

Nghe Đại Trường Thu nói kịch liệt như vậy, Tào Tương giải thích cho Vân Lang:” Ba Thục không yên, sứ giả Hoài Nam quốc đi thăm đại át thị Hung Nô, quận thủ Hà Gian thú tính bộc phát, lấy danh nghĩa bệ hạ trưng thu mỹ nữ thiên hạ, gửi bệ hạ hai người, giữ lại tám người.”

Vân Lang bĩu nôi, phẩy quạt:” Liên quan quái gì tới ta, giờ ta là nông phu.”

Tào Tương cười lớn:” Cũng chẳng liên quan tới ta, giờ ta là hầu gia nhàn tàn, chó cũng không chú ý.”

A Kiều soạn bài xong, ném ra một quân bài:” Tốt, nếu hai ngươi đều rảnh rỗi cả thì tới làm việc cho ta.”

Vân Lang híp mắt cười nịnh:” Nương nương vốn là chim đầu đàn của bọn thần mà, người đi trước, mọi người ắt sẽ theo thôi.”

A Kiều rất thích lời này, cũng thích bộ dạng Vân Lang mỗi khi nhìn trộm mình, ánh mắt đó làm nàng biết sức hút của mình vẫn còn, sự ám muội nho nhỏ đó thành bí mật riêng của họ, người nóng râm ran, hơi ưỡn bầu ngực vì sinh con càng trở nên căng tròn lên một chút nói:” Lương thực, vải vóc, đồ thù công, mấy thứ này mới là gốc gác quốc gia, chỉ cần nắm mấy thứ đó trong tay, thiên hạ tùy bọn họ nhào nặn, đều là giả hết, một khi bụng thấy đói, người thấy lạnh là nhớ tới chúng ta.”

Vân Lang mắt liếc nhanh một cái, qua chiếc váy sa trắng tinh đó có thể tượng tượng ra đường cong hoàn mỹ phía dưới, bề ngoài bình thản lấy một quân bài, sắp xếp:” Đúng là thế, đây là những thứ không hiện lộ ra ngoài, chỉ cần kiên trì chục năm, là thành đại sự. Bây giờ bệ hạ dã tâm bừng bừng, các đại thần thì đắc chí, tướng quân đỏ mắt tranh đoạt quân công, ai cũng nghĩ rằng thịnh thế sắp tới rồi. Đánh trận thống khoái đấy, dù toàn bộ quân vương man tộc tới múa cho bệ hạ xem, bánh tính lại đói thoi thóp thì có tác dụng gì.”

Thấy Đại Trường Thu định xen mồm, A Kiều nhướng mày:” Muốn nói gì cứ nói, nếu ngay cả đến chỗ ta rồi mà không dám nói một hai câu thật lòng thì còn nghĩa lý gì?”

Tào Tương trao đổi ánh mắt với Vân Lang, xem ra quyết tâm thanh trừng huân quý của hoàng đế rất lớn, ngay cả người bị tổn thất lợi ích như A Kiều cũng không muốn kháng cự, xem ra lừa chọn bỏ hết quan chức về nhà nhàn nhã của họ là lựa chọn sáng suốt.

Bình Luận (0)
Comment