Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 556 - Q4 - Chương 010: Lưu Triệt Ăn Cơm Nhão.

Q4 - Chương 010: Lưu Triệt ăn cơm nhão. Q4 - Chương 010: Lưu Triệt ăn cơm nhão.

Kết thúc ván bài, Vân Lang thua ba đĩnh vàng, Tào Tương thắng mười đĩnh. Rời khỏi chỗ A Kiều, Vân Lang còn kiếm được hai củ sâm to bằng cánh tay trẻ con, gần đây sức khỏe hao hụt, phải tẩm bổ.

Cùng Tào Tương đi xuyên qua con đường nhỏ đầy lá, thắng tiền mà Tào Tương không vui:” Không công bằng, tổ tiên ta vào sinh ra tử, hết lòng tận tụy ...”

Vân Lang nhìn trái phải:” Có gì bất mãn trút hết ra đi, sau đó cười lên mà sống. Bệ hạ xử lý xong đám chư hầu vương, tất nhiên tới huân quý, xử lý hết huân quý sẽ tới quân đội. Xong hết mọi việc sẽ toàn lực ứng phó với Hung Nô, bệ hạ biết muốn thắng Hung Nô không phải một sớm một chiều, mà sẽ hao hết tài lực thiên hạ, nếu không có hậu phương ổn định, muốn hoàn thành nguyện vọng là rất khó.”

“ Thời buổi này ai còn mang hi vọng làm nên chuyện trên quan trường thì không ngốc cũng điên, chúng ta còn trẻ, còn thời gian, tranh thủ mấy năm nhàn nhã này làm hết chuyện muốn làm, đặt cơ sở tương lai bay lên trời.”

Lần lượt tiếp xúc với Trường Bình, Trương Thang và A Kiều, Vân Lang coi như hiểu ra được phần nào Lưu Triệt muốn làm gì.

Giết hết huân quỹ tất nhiên không hiện thực, chẳng qua là muốn thông qua chèn ép huân quý, để đám quan viên cũ bọn họ chấp nhận con cháu hàn môn do hắn đề bạt.

Trong mắt hắn những gia tộc đã phú quý trăm năm đã không còn muốn một lòng vì nước nữa, khi mà lợi ích quốc gia và gia tộc xung đột, bọn họ sẽ không ngần ngại đứng về phía gia tộc.

Cái này Vân Lang thấy Lưu Triệt không sai.

Đời sau muốn cải cách thì phải đoàn kết toàn bộ những người có thể đoàn kết, sau đó thông qua trao đổi nhượng bộ đạt tới điểm cân bằng.

Nên cải cách thường chỉ đạt được một nửa hoặc chưa bằng một nửa mục tiêu ban đầu, có lợi là không gây chấn động xã hội, hoàn thành một cách êm ái.

Lưu Triệt rõ ràng không làm thế, hắn muốn mọi người phải sợ hắn, nghĩ mọi chuyện theo hướng tệ nhất, đến khi hắn cải cách không tới mức tàn bạo như mọi người nghĩ, thế là tất cả hài lòng.

Dù sao hoàng đế đã tha cho ngươi một mạng rồi, ngươi nên hài lòng.

Nếu hoàng đế muốn dọa toàn bộ người có quyền thế trong thiên hạ thì loại không quyền không thế như Vân Lang chẳng cần lo, ngồi bê bát mỳ vừa ăn vừa xem đám huân quý nơm nớp lo sợ là hơn.

Đây dự báo trước là một hồi sấm to mưa thì nhỏ, nhưng Vân Lang không thể không bội phục bố trí tầng tầng lớp lớp Lưu Triệt, thiên hạ bị hắn chơi đùa trong lòng bàn tay cũng là tất nhiên thôi.

Về tới nhà Vân Lang sống rất thoải mái, cho làm hoàng đế cũng không đổi.

Tiểu lão bà đã tiến môn, đại lão bà cửu biệt trùng phùng, đêm đêm hoan lạc là khó tránh, mỗi lần ngủ một giấc dậy thì luôn là lúc mặt trời đã lên tới ba cây sào, cùng Đại Vương thân mật một chút, tiếp đó Hồng Tụ xinh đẹp mê người bê đồ rửa ráy tới.

Trừ bàn chải lông lợn vẫn tởm như cũ, Vân Lang không chê trách gì cuộc sống bây giờ.

Bữa sáng của Vân gia rất thịnh soạn, nhất là gia chủ lưu lãng hai năm mới về, trù nương hận không thể đem hết tài nghệ ra, mong được một lời khen ngợi của gia chủ.

“ Sau này trứng ốp cho ta lòng đỏ phải sống, để ta hút một cái hết sạch ... Ngoài ra trứng ốp cũng phải chú ý ngoại hình, bảo công tượng làm cho cái khuôn đẹp vào, khi ốp trứng chỉ cần cho vào khuôn là được. Ta cho các ngươi biết, quý tộc là gì? Đó là bất kể ăn mặc đều khác biệt đám đông, đi trên đường khiến người ta không dám nhìn thẳng.”

Ở Đại Hán vật chất còn chưa tới mức quá phong phú, chỉ cần mặc hoa lệ một chút, xe ngựa xa hoa một chút, có vài phó tòng đi theo là quý tộc rồi.

Khi Lương Ông bắt đầu mặc tơ lụa, ai dám nói Vân gia không phải đại hộ.

Điểm này Vân Lang cực lực phản đối, tơ lụa mặc vào mùa hè rất không thoải mái, mùa đông thì tùy từng người, dù sao Vân Lang thấy mặc áo gai thoải mái hơn.

Một chân dẫm lên cái bụng béo múp của Đại Vương, một tay cầm chén trà, tai nghe Lương Ông đếm chính xác số trứng gà, trứng vịt, lợn, tơ lụa, mắt lại nhìn vẻ mặt ghen tỵ của Tào Tương, lòng Vân Lang rất khoan khoái.

“ Cài thật chặt hàng rào vườn rau cho ta, đừng để ai cũng chui vào được, các ngươi không biết giá trị những thứ trong đó, sau này gia chủ ta đây dựa vào đất kiếm ăn đấy.”

Nói tới chuyện này Lương Ông hổ thẹn cực độ:” Lão bà Đông Phương Sóc cứ tới nhà ta lấy rau, từ nay về sau lão nô không cho nàng ta vào nhà nữa.”

Á à, con chó già giờ biết dùng thủ đoạn, Vân Lang nhìn quanh không có thứ gì để ném, chỉ mặt quát:” Ngươi nhận của bà nương đó bao nhiêu tiền để nói câu này?”

Lương Ông rối ít xua tay:” Lão nô không dám, không dám, chỉ thấy bà nương đó đáng thương.”

Vân Lang hừ một tiếng:” Vậy ngươi biết chuyện Đông Phương Sóc phải xử lý thế nào không?”

“ Nộp một trăm cân đồng ạ.” Lương Ông cẩn thận nói:

“ Hừ, hắn ở Phú Quý huyện tham ô không ít, sao 100 cân đồng cũng không nộp được?”

Lương Ông tự giác lược bỏ lời phỉ báng của gia chủ, cung kính đáp:” Cần quan viên trên thiếu khanh đảm bảo mới tính.”

Vân Lang nằm khểnh trên cái ghế mây thoải mái quen thuộc cười thô bỉ:” Hô hô hô, tên này ăn ở quá kém, ngay cả người chịu đảm bảo cũng không có.”

Tào Tương càng tệ hại, một chân gác luôn lên bàn, giờ là người nhà rồi, hắn càng trắng trợn ăn chực ở Vân gia, vừa ăn vừa nói:” Giờ huân quý cho rằng vì Đông Phương Sóc dâng bản tấu rắm chó kia khiến toàn thiên hạ nơm nớp lo sợ, ai chịu ra mặt.”

“ Thế còn những kẻ được lợi?”

“ Họ mới nắm quyền, sao chịu chuốc thêm địch? Đông Phương Sóc là thứ phiền toái, ai muốn dính vào.”

Vân Lang gật gù, bảo Lương Ông:” Mang theo ấn tín của ta với một trăm cân đồng, đi Dương Lăng ấp hỏi Đông Phương Sóc, nhà ta thiếu một mã phu, hắn muốn làm không?”

“ Hắn dám không làm sao ạ.” Lương Ông cười tươi chạy ngay:

Tiếp đó Lưu Bà đi vào, Vân Lang thấy Tào Tương vẫn ngồi trơ ra đó thì nhíu mày gõ bàn:” Tránh đi một chút, quản sự nhà ta sắp báo cơ mật trong nhà.”

Tào Tương khinh bỉ:” Nhà ngươi thì có cái quái gì cơ mật, khi ta và lão bà ân ái, ngươi thích cũng có thể đứng xem.”

“ Được, đã nói tới mức này rồi thì không thể không nể mặt, nhưng nói trước, ta và lão bà ân ái, ngươi xéo cho xa.”

Lưu Bà báo cáo tài vụ xong, Bình Già tới báo cáo chuyện trong xưởng, còn về phần thương cổ Điền Thị mới đổi thì chưa có tư cách gặp Vân Lang.

Sổ không cần tra, Tống Kiều một ngày tra tám lần rồi, sau khi nữ tử mang khí chất tiên nữ này nắm gia nghiệp chẳng yên tâm với ai.

Sau khi ấn ngọc thạch đóng lên sổ sách, Lưu Bà và Bình Già cùng thở phào.

“ Nhà ngươi giờ lắm tiền thế rồi à?” Tào Tương đợi mọi người đi hết mới kinh hãi hỏi:

“ Ha ha ha, hơn nghìn người ngày đêm không nghỉ dùng phương thức hợp lý nhất sáng tạo tài phú, làm sao không giàu. Đáng tiếc, ngươi coi thường mấy nghề chân bùn, nếu không cũng giàu rồi.”

Tào Tương xoay người ngồi dậy:” Có kẻ ngu xuẩn mới bỏ qua tài phú lớn như thế, tiền bạc ai chả muốn, ngươi có biết khắp Trường An đang nói xấu gì bệ hạ không?”

Nói xấu Lưu Triệt thì Vân Lang thích nghe, nhổm người lên:” Nói gì thế?”

“ Bệ hạ sở dĩ ở Trường Môn cung là vì A Kiều giàu có, hiểu không ...”

Vân Lang vỗ bụng cười khành khạch, hoàng đế mà bị người ta nói thành mặt trắng, ăn cơm nhão thì chắc chỉ có Lưu Triệt thôi.

Mà thành tựu hiện nay A Kiều có được gần như một tay do y nhào nặn ra, không sảng khoái sao được.

Nói tới chuyện A Kiều giàu có thì thiên hạ chẳng ai không biết nữa, vì nàng chưa bao giờ che dấu chuyện này, những năm qua Trường Môn cung chưa bao giờ ngừng mở rộng, lại thêm Quan Trung lần lượt xuất hiện một trăm ba bảy y quán hiệu thuốc, đã chứng minh trọn vẹn điều này.

Tiếng tăm khảng khái nhân từ của A Kiều vượt ra khỏi Quan Trung, khiến nàng lập tức thành điển hình của mẫu nghi thiên hạ.

Bách tính bị bệnh tật dày vò, có y giả thực sự khám bệnh cấp thuốc cho lại không cần tốn tiền, có ai không rơi lệ quỳ bái hoàng hậu. Chẳng ai nhớ nàng chỉ là hoàng hậu bị phế truất nữa, khiến hoàng hậu Vệ thị chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt.

Bình Luận (0)
Comment