Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 557 - Q4 - Chương 011: Vân Âm Hư Rồi.

Q4 - Chương 011: Vân Âm hư rồi. Q4 - Chương 011: Vân Âm hư rồi.

Lương Ông tới Dương Lăng Ấp mang ấn tín của Vân Lang ra, nộp phạt xong liền ra chợ tìm Đông Phương Sóc đã đi ăn cơm.

Lúc này chưa tới chiều, Đông Phương Sóc đã say ngất ngưởng.

Lương Cơ ở bên chăm sóc Đông Phương Sóc nôn ọe thấy Lương Ông từ trên xe ngựa xuống, hoan hỉ nói:” Phu lang, phu lang, Lương Ông tới đón chàng kìa.”

Đông Phương Sóc mở mắt liếc một cái:” Vân thị gia chủ không tới, lại phái một lão nô tới sỉ nhục ta, không thèm để ý .. Ọe ....”

Lương Cơ cũng không thèm để ý lời hắn, lau vội tay lên người, chạy tới chỗ Lương Ông:” Phu lang của ta uống say rồi.”

Lương Ông ngồi trong xe tủm tỉm cười:” Không sao, gia chủ ta chỉ phái ta tới nói với Đông Phương tiên sinh một tiếng: Tiên sinh đã không phải tội tù rồi.”

Lương Cơ hoan hỉ lệ rơi như mưa:” Phu lang, phu lang nghe thấy không, chàng không phải tội tù nữa.”

Đông Phương Sóc đang say không đứng nổi, nghe câu này không biết lấy đâu ra sức lực, loạng choạng bế Lương Cơ ném lên xe ngựa, lớn tiếng quát:” Đưa ta về nhà.”

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Lương Cơ bám cửa xe thò đầu ra:” Trong quán còn tiền.”

Lương Ông cười:” Gia chủ nhà ta còn nói, trong nhà thiếu một mã phu.”

“ Đi mau, đi mau ...” Đông Phương Sóc không cho ông ta nói hết đã leo xe ngựa, thúc giục:

Lương Cơ xay xẩm mặt mày vẫn lên tiếng bất bình thay trượng phu:” Phu lang ta tài hoa cái thế, sao làm mã phu thấp hèn được.”

“ Nàng biết cái gì, đừng nói mã phu, làm tiểu đồng cũng làm, đi nhanh lên là được.” Đông Phương Sóc mắt đảo tròn nhìn trước nhìn sau, nằm bẹp dưới sàn xe, còn vô ý để Lương ông chắn trước, hắn phụng hoàng mệnh ngồi nhà lao, không ai dám làm gì hắn, giờ thì khác, một không phải tù phạm, hai không có quan chức bảo hộ, những kẻ chướng mắt với hắn dí một ngón tay là chết:” Nàng tiến lên một chút, xòe váy ra che cho ta, đừng để người ta nhìn thấy.”

Lương Cơ không hiểu ra sao nhưng thấy trượng phu như thế sợ lắm, xòe váy ra che kín hắn.

Lương Ông ngạo nghễ vỗ thành xe:” Chỉ cần lên xe Vân thị, ta đảm bảo không di dám đụng tới tiên sinh.”

“ Hừ, nếu người ta bắn một phát chết ta rồi thì chủ nhân ngươi đi tìm ai? Ngoài ra chủ nhân ngươi ở Trường An chưa tới mức một tay che trời đâu, đi nhanh lên mới được.”

Quả nhiên xe ngựa vừa mới rời Dương Lăng ấp thì bị người ta chặn lại, cũng may đối phương trong lúc vội vàng chưa tụ tập được, chỉ có một tên cẩm y đại hán mặt vẫn lấm tấm mồ hôi chứng tỏ vừa đi gấp, đừng giữa đường gằn giọng quát:” Các ngươi muốn đi đâu?”

Lương Ông đoạt roi của mã phu quất luôn, nhưng bị hắn dùng tay không bắt lấy, chỉ ký hiệu Vân gia trên xe:” Không muốn bị gia chủ ta băm vằm thì tránh đường.”

Cẩm y đại hán buông roi:” Vân tư mã chẳng lẽ chưa biết kẻ này làm gì sao?”

Gặp chuyện rồi Đông Phương Sóc không sợ nữa, vén váy lão bà chui ra, chỉnh lại tóc tai đường hoàng mắng:” Mỗ ăn ngay nói thật, lòng dạ thẳng ngay, không sợ đám tiểu nhân âm hiểm các ngươi.”

Cẩm y đại hán nghiến răng:” Bây giờ mỗ nể Vân tư mã không giết ngươi, nhưng ngươi nghĩ mình sống được mấy ngày?”

Lương Ông thong thả thu roi:” Lão nô khi ra khỏi nhà, gia chủ có nói, Đông phương tiên sinh chết cũng không sao, nhưng gia chủ sẽ nhất định khiến kẻ đó tan nhà nát cửa để đòi lại công bằng cho tiên sinh.”

Không ai dám coi lời một người dám giết người trước mặt hoàng đế là nói xuông, người sư môn hành vi khó đoán, không thể lấy lẽ thường mà suy, đành hậm hực bước sang lề đường, đợi người có thân phận cao hơn tới.

Lương Ông ngồi xe đi qua còn trừng mắt lên nhìn hắn, như muốn ghi nhớ thật rõ bộ dạng để còn về nói với chủ nhân xử lý kẻ không có mắt này. Khí thế ấy ai có thể nghĩ ông ta chỉ là lão nô lệ, năm xưa cả được tự do cũng không dám.

Xe vừa mới thoát một cái là Đông Phương Sóc trở lại dáng vẻ ăn hại, ra sức thúc mã phu chạy nhanh hơn, lòng thầm chửi Vân Lang cả trăm lần, tuyên bố ngông nghênh như thế, y nào có phải giúp mình, là hại mình mới đúng.

Cùng lúc đó Vân Lang cũng đang bị “chửi”, y vừa kéo khuê nữ ra khỏi lưng Đại Vương không cho nó suốt ngày chơi với hổ nữa, đứa bé này liền lăn ra đất, vừa lăn lộn vừa gào thét khóc váng cả nhà, mặc Vân Lang dỗ dành thế nào cũng không ăn thua, còn bị nó hết cắn lại cào.

Không phải nghi ngờ nếu Vân Âm có đủ ngôn từ, Vân Lang đã bị nó chửi cho thê thảm.

Tống Kiều tất nhiên là mặc kệ, nếu trượng phu không có nhà, đứa bé này vừa ngoạc miệng khóc là nàng cuống ngay, hết mức dỗ dành nó muốn gì cho nấy. Nếu không Lương Ông với Lưu Bà sẽ dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện ngoài phòng, mặc dù không dám trách móc gì nàng, nhưng ánh mắt như nàng làm gì không tốt. Giờ có người quản nó rồi, nàng đỡ mang tiếng xấu.

Vân Âm sớm phải quản giáo rồi mới đúng, nhưng không thể do hậu mẫu nàng quản.

Mẹ đẻ đứa bé này cứ thi thoảng lại phái lão quản gia móm mém tới kiếm đủ cớ thăm hỏi, trong nhà lại có Lương Ông, Lưu Bà bênh vực, làm nó được chiều tới muốn gì được nấy rồi.

Chỉ mong Vân Lang về quản giáo, kết quả Vân Lang quản giáo khuê nữ lại là càng chiều chuộng, vừa việc đầu tiên làm trái ý nó là lĩnh đủ hậu quả.

Vân Âm đang tuổi học hành vi xung quanh, nó suốt ngày chơi với Đại Vương, tất nhiên là học theo Đại Vương, bây giờ giống dã thú hơn là giống người, hành vi toàn theo bản năng.

Hà Sầu Hữu nhìn vết cào trên mặt Vân Lang lắc đầu:” Giao ông chúa cho lão phu nuôi đi. Ngươi chiều chuộng khuê nữ như vậy là không đúng.”

“ Nằm mơ.” Không chỉ má có vết cào, tay Vân Lang cũng có mấy dấu răng, nhưng lần này y rất cương quyết cuối cùng cũng tách Vân Âm ra khỏi Đại Vương, sờ má hừ một tiếng:” Nữ tử thiên hạ được nuông chiều có ai hơn A Kiều nương nương không, Hà công thấy nàng bây giờ thế nào?”

Hà Sầu Hữu nheo mắt lại tựa hồ hồi ức, lâu sau mới nói:” Nha đầu A Kiều đó bản tính lương thiện, trừ lần hồ đồ trong cung ra, cả đời chưa làm chuyện gì quá tệ.”

“ Đúng thế, chỉ cần bản tính không xấu là được, Vân thị ta không cần dạy nữ tử phải hiền lương thục đức đầy đủ, mà phải quý trọng bản thân, cho dù không có nam tử cũng có thể đội trời đạp đất, không dám vì nó là nữ tử mà xem thường.”

Hà Sầu Hữu cười lớn:” Vậy thì ngươi càng nên giao ông chúa cho lão phu nuôi, chỉ cần vài năm là thành kỳ nữ tử anh tư oai hùng, sẽ không ai dám túy ý coi thường nó hết.”

“ Dù có đưa cho ông cũng phải đợi khuê nữ ta tâm tính trưởng thành đã, tránh bị ông dạy hư.”

“ Vậy thì đợi vài năm nữa, dù sao lão phu chưa chết được, vẫn còn thời gian.”

Vân Lang thấy Hà Sầu Hữu không ý đồ với khuê nữ của mình nữa mới đổi sang bộ mặt thân thiện hơn:” Không biết Hà công truy lùng Tú Y sứ giả mất tích có manh mối chưa? Lại tới đây để điều tra ta đấy à?”

Hà Sầu Hữu lắc đầu:” Ta không ngờ chuyện tới chỗ Trương Thang bị ông ta trực tiếp đóng hồ sơ rồi. Sinh tử một tên Tú Y sứ giả nho nhỏ đúng là chẳng cần truy cứu quá kỹ, dù sao Kỵ đô úy các ngươi đều là công thần. Ta tới đây là muốn mượn sơn cư của ngươi vài ngày.”

Vân Lang nhìn quanh không có ai rồi mới thấp giọng hỏi:” Ông muốn tra Thủy hoàng lăng sao?”

“ Ta là Hán thần, sao lại đi bái kiến Tần đế chứ, chẳng qua là muốn tượng niệm người xưa thôi.” Hà Sầu Hữu nói chuyện này như thay đổi cả con người, ngồi đó già nua sa sút:

Vân Lang thấy vậy không truy hỏi thêm, thở dài:” Vậy tới Thính Tùng các, đôi khi ta tượng niệm gia gia cũng tới đó ở vài ngày, gia gia chết rồi, nhưng lại nấp trong lòng ta không đi.”

“ Ta còn nghĩ nếu mình chết rồi, không ai nhớ tới bọn họ nữa, xem ra bây giờ còn có ngươi, đợi khi ta gặp lại họ, coi như có thể ăn nói.”

Bình Luận (0)
Comment