Vân Lang sai Bình Già đưa Hà Sầu Hữu tới Thính Tùng các, còn chuyên môn căn dặn, thường ngày chỉ cần phó phụ quét dọn, đưa nhiều rượu, ít cơm, không cần quấy rầy ông ta, để ông ta một mình yên tĩnh ở đó.
Tâm tình Vân Lang không tốt là lập tức cảm nhiễm cả nhà, Vân Âm biết khôn không khóc quấy đòi cưỡi Đại Vương nữa.
Tống Kiều rón rén đi tới, nhìn vết cào trên mặt Vân Lang nói:” Không thì cho nó chơi với Đại Vương thêm một chút, không sao cả, chàng xem nó kêu gào khản cổ rồi.”
Vân Lang lắc đầu:” Đứa bé này nên phải học được hổ không phải là đồ chơi.”
“ Chàng không thấy Âm Nhi trong phòng khóc lóc, Đại Vương ở dưới lầu đi vòng tròn, thiếp trông mà xót lòng.” Tống Kiều thở dài:
Vân Lang gõ đầu: “ Cả Đại Vương cũng phải chỉnh đốn rồi, đường đường vua muôn thú, giờ thành con lợn, nàng xem nó đi bụng chảy sệ tới tận đất, thế này không sống được mấy năm nữa đâu. Từ nay về sau, trừ ta ra ai dám cho nó ăn, xem ra xử trí thế nào.”
Giao khuê nữ khóc quấy chán đã lăn ra ngủ cho lão bà trông, Vân Lang đi dép vào đi tìm Đại Vương.
Đại Vương đang buồn chán nằm dưới cầu thang liếm lông, thấy Vân Lang liền đứng dậy ì ạch chạy tới vẫy đuôi đợi Vân Lang chơi đùa cùng nó.
“ Theo ta, hôm nay chúng ta đi tuần thị.”
Vân Lang chắp tay đi trước, Đại Vương theo sau, ra tới cửa thấy Vân Lang hình như định ra ruộng thì không vui, nằm bẹp ở ngưỡng cửa ăn vạ, không chịu đi nữa, bị đá một phát vào mông mới cực kỳ miễn cưỡng đi ra ngoài.
Cuối thu đồng ruộng Vân gia đã được cày một lần, đất đai trộn lẫn với lớp tro, đây là pháp môn của Vân gia, tuy phí công phí sức nhưng có thêm được dăm ba đấu.
Ở giữa đồng ruộng có một ao nước lớn dùng để tưới tiêu, đến mùa thu đông thành nơi tốt ngâm gai.
Trong ao nước lớn ngâm từng bó gai lớn, vỏ gai chỉ có cách đêm ngâm mới dễ bóc, mới giữ được sợi hoàn chỉnh. Gai rất rẽ, vải gai không đáng tiền, Vân gia tất nhiên không đi tranh thị trường này với bách tính, trong nhà trồng nhiều nhất là dâu, không phải gai.
Nước suối đang được thủy xa ào ào đổ vào ruộng, đây là lần tưới tiêu cuối cùng trước khi nhập đông, mục đích là giết sâu hại trong ruộng. Trong nông sự, mỗi đợt tưới nước, mỗi lần cày bừa đều có đạo lý riêng, không thể đợi khi gieo mầm xuống mới bận rộn được, thu hoạch không tốt, làm nông không chỉ chăm cây mà còn phải chăm cả đất, đó là bí quyết trồng cây sản lượng cao của Vân gia.
Kỹ thuật quan trọng, vẫn cần nhất ở con người chăm chỉ.
Kênh dẫn nước đã bị cành lá khô chảy tới làm tắc rồi, Vân Lang ngồi xuống móc chúng lên cho nước chảy đi.
Đứng giữa đồng ruộng, tâm tình con người luôn yên tĩnh lại rất nhanh, đó là bệnh chung của người Trung Quốc.
Cây cối trên Thủy hoàng lăng không sao mọc cao được, vì địa mạch không thông, phía dưới có cái lăng mộ khổng lồ, nước không lên được, rễ cây vì thế không thể cắm sâu.
Đây là vấn đề, phát hiện ra lăng mộ của Mạo Đốn làm y nhạy cảm hơn, một cái đồi lớn toàn là cây bụi chẳng ăn nhập gì với cảnh trí xung quanh.
Đại Vương cũng đang nhìn Thủy Hoàng lăng, ngọn đồi đất này với nó cũng thân thiết như là nhà vậy.
Mao Hài vác cái cuốc từ xa ngâm nga tiểu khúc đi tới, hai con sóc chạy lung tung khắp người hắn, hắn chẳng bận tâm, đem bản thân thành cái cây thông lớn trước cổng nhà rồi.
Chỉ hai năm không gặp, thiếu niên đã thành chàng trai lực lưỡng, dù gió lạnh đã thổi, hắn vẫn phanh áo ra, là ra màu rám nắm màu mạch ánh lên vẻ khỏe mạnh, nhìn thấy Vân Lang và con hổ đứng trên bãi cỏ nhìn núi xa, liền dừng lại canh chừng cho gia chủ.
“ Một người bạn thủa nhỏ của ngươi đã chết.” Vân Lang không quay đầu lại:
“ Tiểu nhân đi Dương Lăng ấp thắp hương rồi, có gặp Cẩu Tử.”
“ Có ý định gì không?”
“ Không ạ, lão nương tiểu nhân tính tình không tốt, thích đơm đặt nói xấu người ta, lại không biết phận, ích kỷ, hám lợi, đanh đá. Nếu tiểu nhân không có bên cạnh, bà ấy sẽ bị các bà nương khác đánh chết. Vả lại, năm nay tiểu muội cũng vừa vào nội trạch, chưa yên tâm được.”
Vân Lang gật đầu:” Ừ, làm ruộng cũng đâu có gì không tốt.”
“ Tiểu nhân thích làm ruộng, không thích quan, cũng chẳng thích làm quan.” Mao Hài thuần thục vặn cỏ khô thành cái chổi, chải cỏ dính trên lông Đại Vương:” Nếu thiên hạ toàn là người làm ruộng thì trên đời đã chẳng có lắm chuyện phiền toái. Gia chủ nhà ta không đủ ruộng để cày nữa, mới đầu lương thực làm ra đủ ăn hai năm, từ năm ngoái chỉ vừa đủ ăn, bây giờ lại thêm mười hai hộ, vậy là không đủ rồi.”
“ Ha ha ha, giọng điệu ngươi thật giống người Nông gia, bọn họ chủ trương cả hoàng đế lẫn quan viên đều phải ra đồng kiếm ăn. Vân Lang bật cười:” Có phải ngươi thấy trong nhà trồng quá nhiều dâu không?”
“ Vâng ạ, Lưu Bà chỉ muốn đem toàn bộ đất trồng lương thực trong nhà trồng dâu, trước khi gia chủ về, tiểu nhân đã cãi nhau với bà ấy một lần rồi. Kiếm tiền quan trọng đấy, ăn no càng quan trọng hơn, tiểu nhân thấy Lưu Bà bị lợi ích của tơ lụa làm đầu óc mê muội rồi, cứ nghĩ tới kiếm tiền, chẳng còn biết tới cái khác nữa.”
Vân Lang kiếm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, thấy Đại Vương cũng định lười, xách tai nó kéo lên, không cho nó nằm, cái thứ hổ gì mà nằm lại còn nhiều hơn đi lại.
“ Đất đai màu mỡ nhất trong nhà dùng để thí nghiệm lương thực mới, đất kém hơn thì để trồng hoa màu, kém nữa thì trồng rau cải dầu, kém nhất mới dùng trồng dâu gai. Đây là quy định của triều đình, cũng là phương lược nhất quán của nhà ta, sẽ không thay đổi.”
Mao Hài thấy gia chủ xác nhận chủ trương rồi liền cao hứng:” Vậy thì tốt, vậy thì tốt, lương thực vạn vạn lần không thể ít đi, trong nhà thế nào cũng phải tích lũy hai năm lương thực, tiểu nhân mới yên tâm.”
Vân Lang cười tiếp tục dùng que quấy nhiễu Đại Vương không cho nó yên:” Năm sau tới hạ thu, chúng ta sẽ trồng cải thảo ở ruộng lớn, đây là thứ cây đầu tiên để Vân gia ta dương danh thiên hạ, ngươi phải chuẩn bị từ bây giờ.”
Mao Hài gãi đầu:” Gia chủ, thứ đó sản lượng cao, nhưng mà cũng hao sức đất. Xem ra khai xuân năm sau lại bón phân cho đất mới được, thế thì chúng ta không còn nhiều sức khai hoang nữa.”
Vân Lang bóp vỡ một cục đất, ném vào ruộng:” Ruộng nhà ta tất nhiên không giống nhà khác rồi. Gần đây ta có đọc một cuốn sách gọi là ( Hoài N am Hồng Liệt), trong đó có một thiên ( Chủ thuật huấn) có nói, ‘Nhất nhân chích lỗi nhi canh, bất quá thập mẫu. Trung điền chi hoạch, tốt tuế chi thu, bất quá tứ thập thạch.’ Ý nói là một mẫu ruộng ở Hoài Nam quốc người ta một mẫu sản xuất bốn đảm lương, cao hơn nhà ta.”
Vân gia tới giờ một mẫu mới hơn ba đảm lương, Mao Hài không đợi Vân Lang nói hết đã phủ nhận:” Không thể nào, không biết gia chủ đọc sách gì, nhất định là nói linh tinh, nếu không thì cũng chỉ lượng nhỏ ruộng mẫu có thể làm thế thôi.”
Vân Lang rất hài lòng, một chân bùn lại dám nghi ngờ cuốn sách do Hoài Nam vương tập hợp danh sĩ viết ra, ít nhất người Vân gia, nếu không tận mắt nhìn sẽ không tin mấy lời rắm chó của cái gọi là danh sĩ.
Bất kể ở Trường An hay Thụ Hàng thành, Vân Lang đều làm ruộng.
Ở Trường An, ruộng hạn một mẫu tám đấu, ruộng nước hai đảm, Thụ Hàng thành thì ruộng hạn một mẫu một đảm hai, ruộng hạn hai đảm sáu, đó là con số bình thường.
Đại Vương mấy lần muốn chạy, đều bị Vân Lang tóm lấy đuôi không cho, đành đứng bên cạnh buồn chán ngáp lên ngáp xuống.
“ Những kẻ đó luôn thích nói sỗ chẵn, không thể tin được, thế nhưng ta tận mắt nhìn thấy rồi, không phải lượng nhỏ ruộng mẫu đâu mà là ngàn vạn khoảnh ruộng đều như thế.”
Mao Hài muốn nói lại thôi, hắn rõ ràng không tin lời gia chủ, nhưng ngại uy không nói.
Vân Lang cười ha hả:” Ta thấy trong mơ đấy.”
Mao Hài thở phào, vậy là gia chủ chưa bị điên, nhưng lại nghe gia chủ nói tiếp.
“ Nhưng mà ta mơ chuẩn lắm, chúng ta cứ hướng tới mục tiêu đó mà tiến đi.”
Mao Hài há miệng kêu thảm, cả cuốc cũng quên, chạy về trang, cho rằng gia chủ điên rồi.