Tào Tương quen ăn chực ở Vân gia cũng cho rằng Vân Lang điên rồi, chắc là do thời gian qua toàn chuyện không thuận lòng, khiến một người trí tuệ hơn người trở nên điên loạn.
Hắn lập tức chạy về nhà tìm mẹ hỏi, hầu tước của Vân Lang rốt cuộc bao giờ mới phê được.
Hoắc Khứ Bệnh là Trường Lạc Quan Quân hầu, mình thì là Bình Dương hầu, chỉ có Vân Lang vẫn là tên thiếu thượng tạo đáng thương, yến hội cao cấp một chút là không có phần, chắc là tổn thương tự tôn cao hơn trời của y rồi.
Giờ chỉ có phong hầu mới làm y bình thường lại.
Trường Bình bất mãn nhìn nhi tử hoảng hoảng hốt hốt chạy từ ngoài vào, nhíu mày:” Ung dung, ung dung, vào quân ngũ hai năm thôi mà quên hết cả phép tắc rồi.”
Tào Tương ném áo choàng đi:” Mẹ, bình tĩnh cái rắm, A Lang điên mất rồi, y ở đất bắc có công mở rộng bờ cõi, có quân công, có công quản lý địa phương, còn về công tìm ra lăng mộ Mạo Đốn thì không cần nói nữa. Thế nào cũng phải kiếm được cái hầu tước chứ?”
Trường Bình thoáng chau mày, vẫn bình tĩnh cầm chén trà nóng lên uống:” Mẹ giải đáp xong thì con cũng phải đi tự lĩnh phạt chứ.”
Tào Tương trố mắt, hắn không thấy mình làm sai gì cả:” Vì sao ạ?”
“ Vì vừa rồi nói lời ô uế, bất kính với mẹ, mất thể diện huân quý.”
Tào Tương tự vả miệng, quen rồi, trong quân mà không thi thoảng nhổ bãi nước bọt, nói ba câu chửi một câu thì coi là không đủ nam tính, không ai thèm nói chuyện với ngươi:” Con chịu hai roi, thế khi nào phong hầu cho A Lang?”
Trường Bình thở dài:” Vân Lang phong hầu là tất nhiên, năm xưa bệ hạ đã hứa phong hầu cho y, chỉ đợi thời điểm thích hợp. Từ khi bệ hạ bổ nhiệm Công Tôn Hoằng làm thừa tướng lập quy củ, không có quân công cái thế không phong hầu. Mà số lượng quan nội hầu là hai tư, không thể tăng thêm, nếu Vân Lang muốn quan ngoại hầu thì lúc nào cũng được, còn quan nội hầu thì phiền, tăng thêm một phải tước đi một. Giờ còn nói xem, đoạt trước vị của ai thì hợp?”
Tào Tương bóp tay răng rắc:” A, ra là thế, có điều còn thấy đoạt tước của Công Tôn Ngao đi, con ngứa mắt với hắn lâu rồi.”
Trường Bình ưu nhã đặt chén trà xuống:” Chỉ vì con không thích à?”
“ Vậy xem ra A Lang hết hi vọng rồi.”
Trường Bình cười:” Gần đây Trang Thanh Địch không được lòng bệ hạ, lại có xung đột với Trương Thang. Con biết vì sao Chu Mãi Thần lại đi Thụ Hàng thành chịu tội không, vì xưa nay hắn và Trang Thanh Địch là chí giao.”
Tào Tương chạy đi lấy cái roi tùy tiện quất lên người hai cái, coi như đã nhận phạt xong:” Con có thể đem tin này nói với A Lang không?”
“ Được, chỉ là đợi Khứ Bệnh từ tổ miếu về hẵng nói, bây giờ bên ngoài đều bàn tán các con và Khứ Bệnh có tranh chấp, không cần giải thích với ai, cứ để tự nhiên.”
Tào Tương cười hô hố:” Có tranh chấp chứ còn gì ạ, con và A Lang đang đợi hắn về cời truồng chạy khắp nơi đây, mẹ không biết, ở đất bắc A Lang và Khứ Bệnh cứ ba ngày cãi nhau một trận, không có con ngăn cản còn đánh nhau to.”
Trường Bình mỉm cười, lấy roi tùy ý quất Tào Tương hai cái:” Con không xúi chúng nó đánh nhau là may rồi.”
“ Vậy thì tốt rồi, con đi làm ruộng đây, không thèm vào trong quân nữa, đi chuyến này rồi, ai dám nói con chưa đổ máu vì Đại Hán, con tới nhà đốt luôn.”
Trường Bình nhìn nhi tử nghênh ngang rời đi khẽ lắc đầu, vào quân ngũ mấy năm học toàn thứ thô tục, đúng là không nên đi nữa, có điều nhi tử tuy bề ngoài thêm thô lỗ, bên trong chững trạc hơn rồi:” Những lời nói ở đây, dù phụ thân con cũng không được kể.”
Nữu Nữu bế nhi tử ngồi sau rèm đi ra:” Không đâu ạ, chỉ là nhà Vân Lang có thứ rau mới gọi là cải thảo, đám Tống Kiều năm ngoài trồng rất nhiều, chất cả đống như núi trong nhà, nhà ta lại chẳng được là bao, bị Trường Môn cung lấy hết rồi.”
Trường Bình thái độ khác hẳn lúc nói chuyện với nhi tử, không hòa nhã mà nghiêm khắc:” Con phải hiểu, tuy ta thu Vân Lang làm nghĩa tử, vì thế mà chúng ta không thể đưa ra yêu cầu nhiều với y. Tình cảm huynh đệ phải tích lũy, không thể chỉ có lợi dụng đòi hỏi, hỗ trợ lẫn nhau mới là đạo lâu dài.”
Nữu Nữu có chút ủy khuất:” Cải thảo ăn ngon lắm, thêm đậu hũ và thịt đem nấu, Tín Nhi thích nhất.”
Trường Bình đón lấy tôn tử trong lòng Nữu Nữu, dùng ngón tay trêu chọc nó:” Sao thiếu miếng ăn của Tín Nhi được, chỉ là không thể dùng nó để đặt bất kỳ điều kiện gì với Vân thị, A Tương là A Tương, con là con, hiểu chưa?”
Nữu Nữu không hiểu, vì sao Tào Tương có thể cả ngày chạy sang Vân gia tùy ý lấy thứ nọ thứ kia, nàng lại không thể? Vì sao đã là người nhà mà lại thêm xa lạ?
Trường Bình không giải thích, Nữu Nữu dù sao chỉ là bình thê, tương lai Tào Tương nhất định cưới công chúa, càng là quan hệ trọng yếu, thường ngày càng không thể quấy nhiễu quá nhiều, một khi quấy nhiễu là lúc sống chết ngay trước mắt.
.... .....
Hai mắt Đông Phương Sóc đảo như trộm, không hiểu vì sao Vân Lang lại gọi mình tới xưởng xay xát xem y xay bột.
Chủ lực kéo cối xay là con hổ béo của Vân gia, Vân Lang cũng buộc thừng vào lưng cùng con hổ kéo cối xay, cảnh tượng quái dị.
Nha hoàn xinh đẹp quá đáng của Vân gia và nha hoàn đen đen còn không ngừng cho lương thực vào cối xay, nhìn có vẻ như Vân Lang và con hổ đã lao động rất lâu rồi, vỏ trấu đã chất thành đống cao.
Con hổ béo đã mệt tới không ngừng gầm gừ, Vân Lang cũng mồ hôi đầm đìa, nhưng xem chừng y không có vẻ muốn dừng lại.
“ Quân tư mã đang xay bột đầy à?” Đợi mãi mà Vân Lang không nói gì, Đông Phương Sóc đành lên tiếng:
Vân Lang ngẩng đầu lên nhìn Đông Phương Sóc một cái, lấy khăn vắt ở đầu vai lau mồ hôi, nói:” Kéo cối xay là công việc giúp người ta an thần tĩnh khí, sau này ngươi nên làm nhiều một chút.”
Đông Phương Sóc thẹn quá hóa giận:” Mỗ vì nước tiến ngôn, chẳng có gì không ổn.”
Vân Lang đá đít con hổ giờ trò khôn lỏi tiếp tục đứng lên làm việc, vừa đi vòng tròn vừa nói:” Nếu đã phơi bày tệ nạn quốc triều ra rồi, vậy có cách gì giải quyết không?”
“ Mỗ chỉ cần nói ra, việc ắt tự nhiên mà được giải quyết.”
Vân Lang dừng chân:” Nói cách khác, ngươi chỉ phóng hỏa, còn lửa cháy tới ai, cháy tới mức nào thì ngươi mặc kệ chứ gì?”
Đông Phương Sóc đắc ý nói lớn:” Tất nhiên, mục đích của mỗ là đánh thức đám đại lão gia lười biếng, thúc họ làm việc, chỉ cần bọn họ làm việc nhiều hơn sẽ có lợi cho nước. Chỉ cần lợi nước, mỗ nguyện làm thêm vài lần.”
Vân Lang gật đầu, ra hiệu cho Đông Phương Sóc đợi một chút, tháo công cụ đặc thù trên người Đại Vương ra, Hồng Tụ đã chuẩn bị sẵn nước pha mật ong độ ấm vừa phải cho Đại Vương uống.
Lâu lắm rồi không vận động nhiều như thế, cần có thứ an ủi cái bụng Đại Vương.
“ Kỳ thực chẳng ai nhàn hết, Công Tôn Hoằng vơ vét phú hộ khắp thiên hạ là để giảm bớt gánh nặng cho bách tính. Trương Thang thẳng tay với phạm quan, mục đích là ở tiền tài chúng tham ô, đem thê nhi phạm quan đi bán, để bách tính hả lòng phần nào, xoa dịu mâu thuẫn.”
“ Ngươi xem, cục diện bây giờ không hề tệ, quan viên hữu dụng ra sức làm việc, quan viên vô dụng liều mạng tham ô, Trương Thang bắt tham quan lấy tiền, binh sĩ ở biên cương ra sức giết địch. Ngươi ở hậu phương không giúp được gì mà còn gây phiền phức kéo chân mọi người là sao?”
Đông Phương Sóc há mồm, vốn định chửi, chỉ là hai năm không gặp, Vân Lang có thêm khí độ vững vàng khiến hắn không dám phóng túng như trước:” Tư mã cho rằng quốc triều bây giờ tốt lắm rồi à?”
“ Đương nhiên rất tốt, hoàng đế có ngày đêm ăn chơi không? Tể tướng có mua quan bán tước không? Quan văn có phải toàn sài lang không? Võ tướng có phải đang vất vả vì nước không? Nếu mọi người đều không ai phạm lỗi lớn thì phải nỗ lực thì duy trì, còn ngươi lại làm cái gì? Ngươi yêu cầu biến cách, có biết mỗi lần biến cách, bách tính khổ sở mười năm không? Bách tính một năm thiên tai đã chết đầy đồng, một căn bệnh nhỏ cũng bán hết nhà cửa, một con gà chết khóc mất ba ngày.” Vân Lang nói không lớn nhưng nghiêm khắc:” Mỗi chuyện ảnh hưởng tới bách tính là cần suy nghĩ thận trọng, vậy mà ngươi nóng đầu một cái là phan ra cho hả hê, còn không chịu trách nhiệm giải quyết. Ta hỏi ngươi, lửa của ngươi đã cháy lên nhà bách tính rồi, ngươi làm thế nào đây?”