Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 560 - Q4 - Chương 014: Huynh Đệ Thì Phải Đồng Cam Cộng Khổ.

Q4 - Chương 014: Huynh đệ thì phải đồng cam cộng khổ. Q4 - Chương 014: Huynh đệ thì phải đồng cam cộng khổ.

Đông Phương Sóc mặt trắng bệch, né tránh ánh mắt dữ dội của Vân Lang, yếu ớt biện giải:” Dã nhân khổ vô cùng.”

Vân Lang lau miệng cho Đại Vương, nghe Lương Ông kể tên này suốt ngày lướt khướt say, suýt nữa muốn ném hắn ra đường:” Có biết tới cả ta ở biên quan lần này cũng suýt nữa không về được không? Có biết tướng sĩ Kỵ đô úy mới đầu ra đi có 1400 người, giờ còn lại chưa đầy 300 không? Có biết trên người Hoắc Khứ Bệnh lấy ra số mũi tên nặng nửa cân không? Có biết hầu gia như hậu gia như Tào Tương để giữ sự tích cực của người Khương mà từng ngủ luôn cả với dê không? Ngửi thử xem, trên người ta bây giờ có mùi gì, có phải vẫn là mùi dê không? Có ai không khổ?”

Xương sống Đông Phương Sóc như bị những lời Vân Lang đánh gãy, ngồi phịch ra đất:” Vậy là mỗ sai rồi sao?”

Vân Lang thở dài:” Lời nói thật sao có thể bảo là sai, chỉ có thể nói thời cơ không đúng, hoàng đế đang cần một cái gậy, ngươi đưa luôn một cái, còn bà nó còn là lang nha bổng đầy gai, ai trúng là toác đầu chảy máu. Lần sau nói gì cũng phải chọn thời cơ.”

Đông Phương Sóc không nói gì cả, với kẻ cao ngạo như hắn, thế có nghĩa là biết sai rồi.

Vân Lang gãi bụng mỡ của Đại Vương đang nằm vật ra đất thở:” Giờ về nhà đợi đi, đừng tùy tiện ra ngoài, người muốn giết ngươi xếp hàng từ Trường An tới Dương Lăng ấp đấy. Tới nịnh A Kiều nương nương một chút, nương nương bản tính hào hiệp, sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.”

Đông Phương Sóc đấm mạnh vào đầu:” Nếu mỗ tới tìm A Kiều quý nhân xin làm mã phu, tư mã chớ xem thường.”

“ Ta không xem thường ngươi, chỉ đem chuyện của ngươi thành trò cười kể cho người khác.”

“ Nếu mỗ đã làm rồi còn sợ ai nói.” Đông Phương Sóc chắp tay một cái rồi xoay người bỏ đi luôn, tạm thời không mặt mũi nào nhìn Vân Lang nữa.

Vân Lang cũng không rảnh để ý tới Đông Phương Sóc, vươn tay ra nhéo tai Tiểu Trùng rống lên:” Ngươi coi lời ta là đánh rắm à?”

“ Á á ...”Tiểu Trùng không dám giãy dụa, vừa kêu đau vừa giải thích:” Gia chủ xem, con hổ đói xíu mất rồi.”

“ Nó giả vờ đấy, béo thế này rồi, dù nhịn đói một hai tháng cũng không chết được, ai cho người lén cho nó ăn?”

“ Nô tỳ, nô tỳ không dám nữa.”

Vân Lang hậm hực buông tai Tiểu Trùng ra, giờ có cậy miệng Đại Vương thì cũng muộn rồi, chắc chắn nó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất nuốt đồ ăn xuống.

Đá đít bắt nó đứng dậy, rời khỏi xưởng xay xát, đi tới chuồng hươu, lúc này chỉ có một con hươu sao cơ bắp, đầu có sừng lớn dài hai xích đang nhàn nhã ăn cỏ.

Con hươu nhìn thấy lão hổ cũng chỉ nhấc đầu lên một chút, sau đó tiếp tục ăn cỏ.

Vân Lang vỗ đầu Đại Vương:” Đã nhìn thấy chưa, người ta coi thường mày đấy, mày muốn ăn cũng dễ, chỉ cần bắt được nó thì đủ ăn ba ngày.”

Đại Vương nhìn ngó một chút như đánh giá, sau đó thấy quá khó nuốt, hùng dũng đi tới bên chuồng lợn, quay đầu nhìn Vân Lang.

“ Nếu mày thích ăn thịt lợn, được, ta kiếm hai con lợn rừng cho mày.” Vân Lang đặt hai ngón tay lên miệng, sau đó bẻ đầu nó sang chuồng trâu, Vân gia đang thuần hóa lợn rừng, có hai con lợn rừng lớn chuyên dùng để phối giống, tuy là lợn, nhưng lại được nhốt cùng với trâu vì chúng rất dữ, lợn nuôi không chịu nổi.

Quản sự gia súc Hoa Tử Văn vội vàng bế một con hươu cái tới, chính là con hươu đã theo Vân Lang từ đầu.

Con hươu này bây giờ mỗi ngày có người cho ăn cho uống, rảnh rỗi thì vào chuồng hươu, kiếm con hươu đực đẹp nhất, tráng kiện nhất sinh con, thời gian còn lại không theo Tô Trĩ giúp nàng chở thuốc thì cũng theo Dược bà bà tới Phú Quý trấn, giúp bà làm ra vẻ thế ngoại cao nhân.

Con hươu đực sừng to trong chuồng chính là trượng phu năm nay của nó, qua thời gian động đực rồi, nó chẳng thèm ngó ngàng tới tình nhân cũ nữa, ngược lại ra sức sán tới gần Đại Vương.

Đại Vương bực mình vả cho nó lệch đầu sang bên, hai móng trước bám vào hàng rào nhảy lên, sau đó ngã oạch vào chuồng hươu, bộ lông đẹp đẽ dính đầy phân hươu.

Thảm hại tới mức Vân Lang không đành lòng nhìn.

Đại Vương có lẽ cũng thấy nhục lắm, thế là hung tính của vua bách thú bộc phát, gầm lên một tiếng dữ dội lao vào con hươu đực, nó đói lắm rồi, cả ngày chỉ được ăn một miếng thịt khô to bằng ngón cái, uống một bát nước mật ong.

Vừa uống nước mật ong, hàng tồn trong bụng liền bài tiết sạch, làm nó càng đói.

Hung tính bộc phát thì làm được gì, nó chạy ba bước thì con hươu chạy chạy một bước là đã đủ, chạy đi một quãng xa sau đó nhởn nhơ nhai cỏ tiếp, không coi Đại Vương ra gì.

Đại Vương vẻ mặt vô cùng tội nghiệp chạy về bên hàng rào nhìn Vân Lang cầu cứu tiếng kêu như khóc ai oán vô cùng, Vân Lang chỉ đành thở dài, đã là huynh đệ thì phải đồng cam cộng khỏ, thắt vạt áo vào đai lưng rồi nhảy vào chuồng …

Chập tối Vân Lang và Đại Vương loạng chà loạng choạng về nhà, Vân Âm thấy Đại Vương, reo lên nhào tới, nhưng bị Tống Kiều xách cổ kéo lại, vì hai người kia thối kinh người.

Vân Âm cũng ngửi thấy, đưa tay bóp mũi tránh xa.

“ Chàng làm gì thế, chơi trong đống phân à?”

“ Gần như thế, có điều không phải ở trong đống phân, mà là chuồng hươu, hôm nay Đại Vương bắt hươu, kết quả không bắt được còn nhờ ta giúp, cuối cùng vẫn không bắt được, ta và nó thì chết mệt.”

Tống Kiều dở khóc dở cười:” Chàng cũng không nên gây khó dễ cho nó nữa, béo béo một chút trông vừa mắt.”

“ Được, đợi chúng ta sinh nhi tử, ta cho nó ăn tới béo như vậy, để xem nàng nhìn có vừa mắt không.”

“ Ai lại nói con mình như thế.”

“ Vậy có ai lại nói huynh đệ của phu quân như thế?” Vân Lang sửng cồ, sau đó dẫn huynh đệ bẩn thỉu của mình lếch thếch ra suổi.

…..

“ Vân Lang đang làm cái gì thế?” Lưu Triệt hôm nay hoàn thành nghi lễ phong tước cho Hoắc Khứ Bệnh là về Trường Môn cung luôn, khoác áo lông chồn màu đỏ, ăn quả chấm mật hỏi:

A Kiều dùng một cái dao bằng bạc cắt mật ong, dao vừa cắt xuống, mật trong suốt màu vàng sậm chảy ra, khúc khích cười:” Nghe nói khi y không ở nhà, thê tử và khuê nữ của y nuôi con hổ trong nhà thành lợn, nay đang bận giảm cân cho nó.”

Lưu Triệt lấy một miếng tổ ong cho luôn vào miệng mút mật:” Y không tìm nàng khóc lóc kể lể à?”

A Kiều lắc đầu:” Không, từ khi về tìm thiếp ba lần đánh mạt chược, sau khi thua rất nhiều vàng, thế là không tới nữa, cũng không nhắc tới chuyện phong hầu.”

“ Không ai không muốn làm quan nội hầu.” Lưu Triệt nói chắc nịch, rồi kiếm miếng tổ ong lớn một chút cho vào miệng, nhắm mắt hưởng thụ vị ngọt ngây ngất đó:

A Kiều thấy Lưu Triệt thích thì cắt thêm vài miếng lớn hơn, hi vọng hắn ăn nhiều một chút.

Lưu Triệt mút nốt số mật còn sót lại trên ngón tay, bảo Đại Trường Thu mang đĩa mật ong đi.

“ Sao không ăn thêm một chút, hiếm khi có thứ bệ hạ thích.”

“ Nhiều quá không tốt, thích một thứ không thể quá mức chìm đắm vào nó, giữ lại để dần thưởng thức, nếu không trẫm lấy thiên hạ cung phụng chí tôn, trên đời sẽ chẳng mấy chốc không còn thứ khiến trẫm say mê nữa.”

A Kiều cười:” Còn chút mật hoa hòe, đợi khi nào bệ hạ muốn ăn sẽ lấy ra, thiếp thích nhất mùi thơm man mát của hoa hòe.”

Lưu Triệt lau tay:” Mấy ngày trước tỷ tỷ tiến cung, muốn một chức thiếu khanh cho ti nông tự cho Tào Tương, nàng thấy sao?”

A Kiều ngạc nhiên lắm:” Không phải Vệ úy phủ hay Đình úy phủ sao? Vậy Vân Lang thì sao?”

Lưu Triệt nhíu mày:” Giờ y cũng coi là ngoại sinh của trẫm rồi, tỷ tỷ thật là ...”

A Kiều gật đầu:” Thế cũng tốt, không phong vương khác họ là tổ huấn, không thể làm trái, không thể vì ai mà có ngoại lệ.”

Lưu Triệt hứng thú nhìn A Kiều:” Nàng nghĩ Vân Lang có thể lập công đủ phong vương sao?”

“ Mười tám tuổi dựa vào công lao bản thân phong quan nội hầu, có gì mà y không làm được.”

“ Ha ha ha, biết đâu đấy.” Lưu Triệt ngẩng đầu nhìn trời cao:” Trẫm thích cái nhân gian yên nghiệt xuất hiện lớp lớp này, ngồi đây nhìn chúng nhảy nhót trong lòng bàn tay trẫm, cũng là một loại lạc thú.”

A Kiều lườm hắn:” Vậy mà thiếp thân lại nghe nói bệ hạ tới đây là vì thiếp nhiều tiền kia đấy.”

Lưu Triệt cười phá lên:” Lời này không sai, chiến sự Hữu Bắc Bình tới quá bất ngờ, đi cũng nhanh chóng, nhưng nguy hại không thể xem nhẹ. Lý Quảng cho rằng tường thành không đủ cao, sông hộ thành không đủ sâu, binh tốt không đủ khí giáp, nên mới bị Y Trật Tà coi là chỗ đột phá tuyến phòng thủ của ta.”

“ Trẫm thấy ông ta nói rất đúng, mà tiền bạc trong quốc khố thì lại không đủ để ông ta tu sửa một tòa thành mới cho nên.”

A Kiều che miệng cười khúc khích:” Cho nên mới tới chỗ thiếp ... Á ...”

Lưu Triệt bế xốc A Kiều lên:” Cùng lắm thì trẫm nỗ lực hơn một chút.”

A Kiều giãy dụa:” Thiếp thân cầu mà chẳng được ... Chỉ là không thể để ý niệm dơ dáy đó xỉ nhục bệ hạ, khiến thiếp không thoải mái.”

“ Ha ha ha, nàng nhầm, chút tiền lương đó sao làm khó trẫm, mấy lời đồn thổi đó làm trẫm thấy rất thú vị, như thế càng kích thích ...”

Đại Trường Thu đi lùi ra ngoài, hai cung nga cũng buông màn xuống, sau đó đốt lư hương lên.

Bình Luận (0)
Comment