Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 561 - Q4 - Chương 015: Dã Tính Quay Về.

Q4 - Chương 015: Dã tính quay về. Q4 - Chương 015: Dã tính quay về.

Vân Lang gồng mình đỡ sừng hươu, bị con hươu đực hất cổ đẩy văng ra xa, hai cái móng của Đại Vương bám chặt lấy mông con hươu, móng vuốt đã hoàn toàn đâm vào mông nó.

Lúc này thân thể hùng tráng của Đại Vương rốt cuộc đã có đất dụng võ, vọt mạnh tới, dùng trọng lượng toàn thân đè lên người con hươu.

Con hươu đực không động đậy được kêu thảm, liền bị Đại Vương há to mồm ngoạm miệng, bọn chúng giằng co một lúc, con hươu rốt cuộc ngừng chống cự.

Vân Lang định tới gần xem, Đại Vương nhe răng nanh phát ra tiếng gầm gừ nhỏ từ cổ họng, không cho y tới gần. Đó là hành vi đe dọa bảo vệ thức ăn của mãnh thú, Vân Lang không nhớ nổi đã bao lâu rồi Đại Vương không bảo vệ thức ăn như vậy, rất tốt, đây là biểu hiện dã tính quay về …

Đại Vương cắn yết hầu của con hươu, uống vài ngụm máu sau đó gầm gừ cắn xé điên cuồng.

Một lúc sau chắc là vì trong bụng đã có thức ăn, lý trí của nó quay trở lại, nhìn Vân Lang một cái rồi nhích người sang nhường vị trí cho Vân Lang, mời y ăn cùng.

Hổ là phải ăn thức ăn sống, hai năm qua nó ăn quá nhiều đồ chín, dễ tiêu hóa, nên mới biến thành lợn, may là nó chưa hoàn toàn mất đi bản năng săn mồi.

Vân Lang cười híp mắt ngồi chống cằm bên xem Đại Vương ăn, nó ăn liền một lúc nửa con hươu, ngẩng cái đầu đầy máu me hướng bốn xung quanh gầm lớn, đàn hươu đằng xa tức thì trở nên kinh hoàng, dáng vẻ hiền lành của Đại Vương biến mất, quay lại là vua muôn thú uy phong.

Ăn no nê xong, Đại Vương không thèm để ý tới nửa con hươu còn lại, thấy Vân Lang gọi mình, đủng đỉnh đi theo.

Ao nước nóng ở Ly Sơn rất nhiều, gần như mỗi tòa sơn cư ở đây đều có một ao, không chỉ thế, kênh nước vòng quanh Vân gia vào mùa đông hơi nước mù mịt cũng là chỗ tắm tốt.

Vân Lang bây giờ không thích tắm ở nhà lắm, chỉ có cái ao nước ở loạn thạch pha mới khiến y thấy giống cuộc sống trước kia hơn.

Rất lâu rồi Đại Vương và y cùng nhau nhìn trộm mỹ nữ tắm ở nơi này.

Bị nước làm ướt lông dính lên người, Đại Vương trông không còn quá béo nữa.

Vân Lang đẩy một tảng đá, sau tảng đá lộ ra cái rương gỗ, mở rương gỗ liền có một con gà rán, hai đĩa rau, ít đậu rang và bầu rượu lớn.

Đại Vương không hứng thú với thức ăn, há to mồm được Vân Lang đổ cho ít rượu, thế là nằm trong nước ghé đầu vào tảng đá bên ao ngủ, đánh nhau với con hươu bao lâu, mệt lắm rồi.

Vân Lang còn chưa ăn hết một cái chân gà thì Đại Vương chợt ngẩng đầu lên nhìn về tảng đá lớn.

Trên tảng đá đấy chính là chỗ trước kia Vân Lang và Đại Vương ẩn nấp nhìn Trác Cơ tắm rửa, Vân Lang giơ bầu rượu về phía đó:” Người tới là khách, xuống đây cùng làm chén rượu.”

Cái đầu trứng bóng loáng từ từ nhô lên, thấy Đại Vương hường về phía mình gầm gừ, Hà Sầu Hữu cười lớn:” Không hổ là linh thú, bị nuôi béo như thế mà vẫn còn nhạy bén, thực hiếm có.”

Mời hoạn quan tắm cùng là chuyện mất lịch sự, Vân Lang giơ bầu rượu lên:” Uống một chén.”

Hà Sầu Hữu từ trên cao nhảy xuống, ngồi bên tảng đá lớn:” Có thể dùng cách ngươi phá phong hỏa đài để phá nơi này không, ta thăm dò một chút, vẫn thấy một số con đường nhỏ dẫn tới Thủy hoàng lăng.”

“ Ta đã làm chuyện ấy một lần rồi, lần này tránh bị vong linh truy sát, ta thấy lần này ông nên làm.” Có người để cùng nói ra chuyện này, Vân Lang cảm thấy vô cùng dễ chịu:

Hà Sầu Hữu lấy bầu rượu tự rót cho mình một chén:” Vậy nói đi, làm sao mới gây ra thứ ngươi gọi là vụ nổ đó?”

“ Chẳng phải đã nói với ông rồi, chỉ cần kiếm một cái phòng kín, phủ bột mì bốn xung quanh, đợi phòng mù mịt, có thể châm lửa, sau đó ‘Bùm!’, thế là xong.”

“ Thật sao?” Đáp án quá đơn giản khiến Hà Sầu Hữu không hài lòng, nghĩ Vân Lang nói dối:

Vân Lang nhún vai:” Thí nghiệm là biết thôi.”

Hà Sầu Hữu suy nghĩ rất lâu mới quyết định:” Ta sẽ thử.”

“ Vậy thì nhớ kiếm tử tù châm lửa.”

“ Lão phu phải đích thân châm lửa.”

Vân Lang lười nhác nói:” Chọn được địa điểm thí nghiệm nhớ cho ta biết, còn đi nhặt xác cho ông.”

“ Lão phu sẽ mặc thêm vài lớp giáp.”

“ Ý hay! Song ta vẫn phải đi nhặt xác cho ai đó thôi, vì không ai có thể khống chế vụ nổ như thế, cũng không thể dự liệu được cường độ của nó tới mức nào.”

Hà Sầu Hữu mỉm cười:” Biết nhặt xác cho lão phu, coi như chưa biến thành loại lòng lang dạ thú. Chuyện này lão phu ắt phải thí nghiệm, nếu chết dưới thiên uy cũng là đáng.”

Vân Lang không cần đoán cũng biết nguồn cơn, cười lạnh:” Nếu ông không đem chuyện phong hỏa đài bị nổ nói ra thì làm gì có phiền toái này.”

“ Thân là ưng khuyển của đế vương, phải làm tai mắt cho đế vương.”

“ Nói như vậy hoàng đế sở dĩ tới Trường Môn cung là vì xem vụ nổ?”

“ Đúng thế cách phía đông Trường một dặm đã xây một phong hỏa đài giống như ở Bạch Lang Khẩu, ngày kia sẽ dựa theo cách của ngươi để phá sập nơi đó. Ta sở dĩ hỏi ngươi, là vì xác nhận lại, nếu thí nghiệm không thành, tới ngươi làm, nếu ngươi thí nghiệm cũng không thành công, đời này chớ mong tiến bộ trên quan trường.”

Vân Lang khịt mũi xem thường:” Nói cứ như ta thèm khát quan chức lắm vấy, ông thừa biết ta dùng nó vào mục đích khác mà.”

“ Nói thật đấy, sở dĩ ngươi chưa được phong thưởng là vì đợi vụ nổ kia, nếu nổ thật, ngươi sẽ thành Vĩnh An hầu.”

“ Nếu bây giờ ta đi nói với bệ hạ ta chẳng thèm cái hầu tước nát đó, ông bảo kết quả ra sao?”

Hà Sầu Hữu rót một chén rượu, mỉm cười nói:” Ngươi thử là biết.”

Vân Lang chẳng thử cũng biết, kết quả chỉ có chặt đầu mà thôi.

Trong mắt Lưu Triệt, quan nội hầu là tước vị mà rường cột quốc gia mới có được, được địa vị này tất nhiên là có thể hưởng thụ các loại lợi ích mà người khác không cách nào so sánh.

Nếu ngươi dám xem nhẹ phong thưởng của hoàng đế, có nghĩa là ngươi cũng không có ý cống hiến cho sự thống trị của hoàng đế, không định giúp giang sơn của hắn đời đời truyền thừa rồi, người khác may ra còn có thể vào rừng cả đời chơi với dã thú, kết cục của Vân Lang chắc chắn là mất đầu.

Hà Sầu Hữu uống hết chén rượu thuần thục đặt vào hộp gỗ sau tảng đá, nói nhỏ:” Ngày kia nhớ tới xem, bệ hạ khả năng có chuyện muốn hỏi:”

Vân Lang thấy Hà Sầu Hữu đi rồi, vò đầu Đại Vương:” Mày nói xem, huynh đệ chúng ta có còn chút bí mật nào nữa không? Sau này không thể bảo đám Tiểu Trùng cất đồ ăn ở đây nữa, không là có kẻ ăn vụng.”

Đại Vương lười nhác ngáp một cái từ trong ao nước bò ra, uy mãnh giũ lông, sau đó nằm bẹp xuống tảng đá, đợi lông được hong khô.

.....

Hôm nay dừng ở đây nhé!

Bình Luận (0)
Comment