Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 562 - Q4 - Chương 016: Khai Chiến Với Quỷ Thần.

Q4 - Chương 016: Khai chiến với quỷ thần. Q4 - Chương 016: Khai chiến với quỷ thần.

Hoắc Khứ Bệnh cũng thực hiện xong nghi thức phong hầu trở về nhà ở Thượng Lâm Uyển, nhưng hắn không chịu cởi truồng chạy trong quân doanh, còn mặt dày nói với Vân Lang, hắn đã trần truồng chạy trước mặt thê thiếp rồi, còn suốt cả đêm.

Thế là làm Lý Cảm, Triệu Phá Nô ăn gian mặc quần cộc chạy khoe cơ bắp trong quân doanh rất bất mãn.

“ Thủy vận có nhanh tới mấy thì ta cũng không để kỵ binh ngồi lên, đó là sự xỉ nhục lớn nhất với mỗi một kỵ binh chân chính.” Hoắc Khứ Bệnh vì xoay chuyển cục diện bất lợi cho mình, không tiếc công sức khinh bỉ Thủy vận ti sắp xuất hiện:

“ Chẳng ai ép ngươi cởi truồng chạy rông, dù sao thể diện Quan Quân hầu phải cấp mà.” Tào Tương cực kỳ khinh bỉ hành vi của Hoắc Khứ Bệnh:

Hoắc Khứ Bệnh chớp lấy thời cơ di chuyển đề tài:” A Lang sẽ được phong Vĩnh An hầu đấy, các ngươi biết chưa?”

Tào Tương xua tay:” Không dễ vậy, xem mai cái phong hỏa đài kia có nổ không đã, tin tức của ngươi chậm rồi.”

Vân Lang thấy Hoắc Khứ Bệnh nhìn mình liền thuật vắn tắt sự việc, nói:” Sẽ nổ thôi, ai cũng làm được, đó là học vấn chứ chẳng phải thần tích gì đâu.”

“ Không phải Lôi pháp thật à?” Lý Cảm không tin ít bộ lúa mạch làm sập cả phong hỏa đài kiên cố:

“ Mai xem là biết rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh bóp vai Vân Lang:” Tốt, ta thích một huynh đệ bằng xương thịt hơn là thần tiên chín tầng trời. Mai chúng ta cùng đi, ta nhất định nói với bệ hạ, A Lang là người thực, không phải là thứ vu bà thích giả thần giả quỷ.”

Thần, quỷ, vu đều không phải là người.

Còn về huynh đệ bằng hữu thì trước tiên phải là người mới có quan hệ ấy. Nho gia xưa nay có thói quen kính quỷ thần nhi viễn chi, cho nên Đổng Trọng Thư, Công Tôn Hoằng giữ được tỉnh táo khi đối diện với các hiện tượng thiên nhiên.

Còn người sùng bái thuật Hoàng lão, sau khi có kính sợ nhất định với tự nhiên, cùng với thứ mình không biết ngày càng nhiều, càng dễ tưởng tượng ra một vị thần cường đại tồn tại ở đâu đó.

Hoàng tộc Lưu thị vốn không tin quỷ thần, nhất là Lưu Bang, ông ta đặt mình trên cả quỷ thần. Ông ta là vị hoàng đế hiếm hoi dám khinh nhờn quỷ thần, cười đùa với cái chết, chưa từng quan tâm tới cái gọi là thuốc trường sinh.

Hoàng đế đời sau không còn dũng khí đó nữa rồi, nhất là sau khi thuật Hoàng lão thịnh hành, thần linh, quỷ quái, vu cổ liền tự nhiên sinh ra trong đầu hoàng đế.

Từ khi Văn hoàng đế nửa đêm triệu kiến Giả Nghị thương đàm chuyện quỷ thần, liền xuất hiện điển cố trứ danh " không hỏi thương sinh hỏi quỷ thần", sự kính sợ của hoàng tộc với quỷ thần dần thấy rất nhiều trên sử sách.

Lưu Triệt dùng Nho thuật chỉ vì học vấn của Nho gia có lợi cho sự thống trị của hắn, chứ hắn không phải người tin Nho gia. Lưu Triệt rất si mê quỷ thần, cũng cực kỳ sợ hãi vu cổ, vì thế sau này mới có một hồi họa vu cổ gần như hủy diệt nửa tinh anh Đại Hán, trong đó còn có hoàng hậu, thái tử và phi tử được hắn sủng hạnh nhất.

Lần trước Lý Thiếu Quân và Vân Lang cách không đấu pháp rất mơ hồ, ngay cả thắng lợi cũng mơ hồ, tới giờ hắn không rõ toàn bộ tình huống.

Áo choàng ngựa báu.

Sáu thiếu niên uy phong phóng ngựa trong thời tiết đầu đông, đội kỵ sĩ nho nhỏ đó ào ào xuyên qua nông điền rộng lớn của Trường Môn cung không ai dám ngăn cản, dừng lại trước lầu gác.

A Kiều bám vào lan can nhìn xuống:” Đúng là những thiếu niên lang tuyệt vời.”

“ Kỵ thuật của trẫm còn tốt hơn chúng.” Lưu Triệt rất hay ganh đua với người khác, dù là chuyện nhỏ:

A Kiều cười khúc khích, dáng vẻ đó khiến nàng nhớ lại thời Lưu Triệt còn thiếu niên, trong lúc phóng ngựa chạy nhanh cũng có thể cúi xuống nhặt khăn cho nàng, còn bây giờ, nàng không tin hắn có thể làm chuyện đó.

Khi đó Lưu Triệt mười bốn tuổi, trong lòng chỉ có bóng dáng của nàng, mặc dù là lúc đi săn có cả vạn người như thế, vậy mà nàng đánh rơi một cái khăn cũng biết.

Còn Hán đế Lưu Triệt bây giờ và A Trệ của nàng không phải là một, ngay cả khi cùng nàng hoan du, trong mắt hắn vẫn là thiên hạ.

Cũng chả sao.

Nàng lâu rồi cũng không phải là A Kiều cũ nữa, ánh mắt vẫn nhìn xuống dưới, nở nụ cười nhẹ.

“ Đi nào, sáu tên tiểu tử tới rồi, chúng ta đi xem, Hà Sầu Hữu kể chuyện ở Bạch Lang Khẩu rất sống động, trẫm không tin, nhưng không thể hoài nghi ông ta. Làm sao ít bột lại có thể phá sập cả phong hỏa đài kiên cố, chẳng hợp lý lẽ, nhất định có vấn đề trong đó.” Lưu Triệt quả nhiên không hề để ý tới phản ứng của A Kiều, vỗ lan can nói:

“ Thiếp cho rằng chuyện này là thật, Vân Lang không bao giờ ăn nói một cách tùy tiện đâu.” A Kiều có lòng tin nhất định vào Vân Lang:

Lưu Triệt bảo cung nga lấy áo choàng cho mình:” Không đi xem sao nàng biết y nói thật?”

“ Bệ hạ đi đi, thiếp không đi, tối qua Vân Lang nhờ Đại Trường Thu chuyển lời cho thiếp, nói là vụ nổ rất nguy hiểm, không nên tới gần.”

Lưu Triệt ngớ người:” Y không nói với trẫm.”

A Kiều cười lớn, tự hào nói:” Y là người của thiếp.”

Lưu Triệt gằn giọng:” Trẫm sẽ khiến y biết, toàn thiên hạ phải là người của trẫm.”

Nói xong hiên ngang xuống lầu gác, nhảy lên một con ngựa trắng, chẳng cần dùng roi, khẽ kẹp bụng ngựa một cái, bạch mã phóng đi, động tác lưu loát rất đẹp mắt.

Sáu kỵ sĩ đua nhau thúc ngựa tăng tốc, vô cùng đắc ý, không ngờ vừa mới đi qua Trường Môn cung liền bị một đội cung vệ ngăn lại, lúc nãy vào cung chẳng ai ngăn, giờ lại bị chặn ở đây, đang lúc phóng ngựa sướng khoái, ai cũng khó chịu.

Người chặn đường bọn họ rất đông, thực sự dám giang tay ngăn cản họ chỉ có một tên râu tóc cực kỳ phát triển.

“ Yêu bài đâu?”

“ Yên bài con mẹ ngươi.” Tào Tương mở miệng chửi luôn:

Kẻ ngăn đường cũng là người thú vị, bị chửi không giận mà còn cười:” Bình Dương hầu nếu hứng thú với mẹ mỗ thì lão nhân gia đang ở trong thành, góa hai mấy năm rồi, có thiếu niên tuấn ngạn như hầu gia tới nhà sẽ mừng lắm.”

Kẻ đó nói thế Tào Tương lại nghiêm túc trầm giọng nói:” Quý Đông Tử, ngươi muốn cái gì?”

“ Một dải Trường Môn cung, lời của mỗ không là gì, tất nhiên chư vị phóng ngựa làm càn chẳng ai hỏi, nhưng ở đây thì khác, Hà công ở kia, nếu đồng ý cho các vị qua mà không cần yêu bài, mỗ chẳng đánh dù chỉ một phát rắm.”

Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Vân Lang tất nhiên là có yêu bài, ba người Lý Cảm, Triệu Phá Nô, Tạ Ninh thì không. Không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào Trường Môn cung, nơi hoàng đế dừng chân càng như thế.

Quy củ của hoàng đế chẳng lớn bằng Hà Sầu Hữu, đây không phải là bí mật gì trong cung.

Vân Lang lấy yêu bài ra đưa Quý Đông Tử:” Làm phiền tướng quân nói với Hà công, có cố cựu Kỵ đô úy tới bái kiến.”

Quý Đông Tử xem yêu bài rồi thi lễ:” Thì ra là Vân tư mã, mỗ ngưỡng mộ từ lâu mà không có cơ hội tới bái phòng, hôm nay được gặp đúng là may mắn. Tư mã đã lên tiếng, mỗ phái người báo Hà công ngay.”

Không lâu sau Hà Sầu Hữu cưỡi ngựa tới, lạnh lùng quét mắt nhìn sáu người:” Theo ta.”

Quý Đông Tử lập tức tránh đi, sáu người theo Hà Sầu Hữu vòng qua một ngọn đồi đất liền thấy tòa phong hỏa đài mới tinh.

Phong hỏa đài này không khác gì ở Bạch Lang Khẩu, Vân Lang thậm chí còn thấy cả bức diễm đồ mà y sửa từ bức tranh của Mã Lão Lục, chỉ là bút pháp rất gượng gạo.

Bình Luận (0)
Comment