“ Hà công, Mạc Yên và Mã Lão Lục cũng ở đây à?”
Hà Sầu Hữu gật đầu:” Bệ hạ nói cái phong hỏa đài này phải giống hệt cái ở Bạch Lang Khẩu, nên chính Mạc Yên đốc thúc xây dựng, Mã Lão Lục bù lại chi tiết.”
Vân Lang sờ bức tranh rất có mỹ cảm cổ diển:” Mã Lão Lục làm việc không tốt, bức tranh này miêu tả hoàn toàn khác với nguyên tác.”
Lời vừa dứt Mã Lão Lục chạy ra, rối rít xua tay:” Quân tư mã cẩn trọng lời nói, nếu bệ hạ biết, Mã Lão Lục không giữ được cái đầu đâu.”
“ Cẩn thận mẹ ngươi.” Tào Tương chưa quay đầu lại đã chửi người ta rồi, gần đây mẹ hắn tới Thượng Lâm Uyển ở, cứ mỗi lần mở miệng nói tục là bị phạt, mấy ngày trời trước khi mở miệng ra là phải nhẩm lại trong miệng một lần, khiến hắn rất ức chế:” Cái này phải ăn nói cẩn thận, cái kia phải ăn nói cẩn thận, cẩn thận đi cẩn thận lại, gia gia phí cái miệng à?”
Mã Lão Lục mặt đưa đám:” Không phải mạt tướng lắm lời, mà bệ hạ yêu cầu bất luận chi tiết lớn nhỏ đều không được thiếu, nếu không sẽ nguy tới tính mạng.”
Hoắc Khứ Bệnh liếc hắn một cái, bất ngờ lên tiếng:” Lát để hắn đi châm lửa.”
Vân Lang gật đầu:” Cũng được.”
Hà Sầu Hữu dặn dò:” Mặc thêm vài lớp giáp nhé.”
Mạc Yên vừa lề mề đi tới nghe được mấy câu này, vội vàng chắp tay nói:” Tướng quân, tư mã xin hiểu cho sự khó xử của mạt tướng.”
Vân Lang mỉm cười:” Nơi này khác Bạch Lang Khẩu, chuyện xảy ra khác với ý muốn là bình thường, các ngươi phải học quen đi.”
Mạc Yên thở dài:” Khi đó ba huynh đệ ở lại cuối cùng châm lửa phong hỏa đài chỉ còn một, tới nay nội thương chưa lành, hai vị huynh đệ kia tuy trên người không có thương tích, nội tạng lại vỡ nát. Mạt tướng không muốn để Mã Lão Lục đi uổng mạng.”
Hà Sầu Hữu lạnh nhạt cắt ngang:” Xếp hàng đi, bệ hạ tới rồi.”
Mạc Yên thống khố đứng thẳng lưng đợi hoàng đế tới.
Tào Tương nhìn Mạc Yên lại nhìn Mã Lão Lục đứng đó mặt mày u ám, nghiêng đầu nói với Vân Lang:” Ngươi có thấy huynh đệ chúng ta thiếu ít chó săn không?”
Vân Lang cười lạnh:” Ta không cần Mạc Yên, ta chỉ cần Mã Lão Lục, hơn nữa hắn sắp thành chó săn của ta rồi. Bất kể thế nào, ta không theo Khứ Bệnh viễn chinh nữa, nhưng trong nhà cần người có thể tin cậy đi theo, nói cho ta biết mọi chuyện xảy ra ở dọc đường.”
Tào Tương gật đầu biểu thị đồng ý:” Có nên nói với chúng khi châm lửa không cần đứng trong phong hỏa đài không?”
Vân Lang khinh bỉ đưa mắt nhìn hai tên đã cho rằng mình chết chắc:” Ta thấy không cần, bọn chúng cho rằng châm lửa như vậy mới dũng mãnh ...”
“ Câm mồm!”
Hà Sầu Hữu quát một cái, hai huynh đệ lập tức đứng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước.
Ngoài áo lông còn khoác áo choàng đỏ tươi dài tới cả trượng, Lưu Triệt như đám mây đỏ từ phương xa trôi tới. Kỵ thuật của hắn rất tốt, con bạch mã lại càng hùng tráng, khe rộng cả trượng mà chỉ hí một cái là đưa hắn lao qua.
Hà Sầu Hữu sắc mặt khó coi, hoàng đế lại không đi mà lại nhảy qua sông là hành vi không khôn ngoan, xưa nay người ngã ngựa chết không ít hơn bị chặt đầu.
Bốp bốp bốp!
Vân Lang vỗ tay trước tiên, còn tặc lưỡi nói với Hà Sầu Hữu:” Kỵ thuật của bệ hạ đúng là thiên hạ vô song.”
Tào Tương góp vui:” Hơn ta nhiều.”
Hà Sầu Hữu thấy hoàng đế tới nơi rồi mà không chịu dừng lại, cái đầu bóng lưỡng hiện lên sắc đỏ giận dữ. Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên huýt sáo gọi ngựa Ô Chuy đến, nhảy lên lao vút về phía hoàng đế.
Vân Lang và Tào Tương cùng cười lớn lên ngựa đuổi theo, để lại Hà Sầu Hữu đang nổi khùng và đám Lý Cảm sững ra.
Hà Sầu Hữu biết ba tên khốn kiếp nhất định không phải đi khuyên hoàng đế dừng lại, mà là còn cổ động hoàng đế đua ngựa trên hoang nguyên.
Một cung vệ vừa cưỡi ngựa tới, chưa kịp nói gì thì Hà Sầu Hữu đã tung mình lên không đá hắn ngã khỏi ngựa, cướp luôn con ngựa, chồm lên truy đuổi.
Lưu Triệt quay đầu lại nhìn thấy ba người Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang, Tào Tương nối nhau đuổi theo mình, cười dài hạ mình xuống thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Hoắc Khứ Bệnh dùng hai chân đặt trên bàn đạp đập khẽ lên người ngựa Ô Chuy, nó quẫy cái đầu lớn, vó sau đạp mạnh, tức thì lao một quãng xa, bỏ lại đám cung vệ của hoàng đế.
Phía trước không xa, Lưu Triệt và Hoắc Khứ Bệnh chuẩn bị rẽ, Vân Lang tụ lại xa hơn, thế là xoay đầu ngựa hướng tới địa điểm hai người kia chuẩn bị rẽ tới. Tào Tương trong lúc phóng ngựa mà vẫn có thể lấy ra áo choàng đỏ bên hông ngựa, tuy không đỏ bằng của hoàng đế, lại còn có vài lỗ thủng, nhưng mặc lên càng uy phong lẫm liệt, có ý vị võ tướng bách chiến sa trường.
Hoắc Khứ Bệnh thấy Vân Lang và Tào Tương chơi gian đi đường tắt đón đầu, lại còn khoác áo choàng lên, cũng học theo, còn lớn tiếng với hoàng đế cách đó không xa:” Hôm nay để Vũ Lâm lang diễn võ với bệ hạ.”
Lưu Triệt nghe rất rõ:” Ha ha ha, hôm nay để trẫm thứ kỵ thuật của mấy ái khanh có công giết nô.”
Tào Tương háy mắt với Vân Lang đánh mặt về phía Hoắc Khứ Bệnh, ý nói xem tên đó cũng biết nịnh bợ kìa, cũng hô:” Cữu cữu, hôm nay không có quân vương chứ?”
Lưu Triệt càng thêm vui vẻ, đưa tay sau lưng rút một mũi tên hiệu, hai tay buông cương, dương cung lắp tên, viu một phát bay đi.
Đã có phương hướng chỉ sẵn rồi, ba người Hoắc Khứ Bệnh tăng tốc, lần này không ai nhường ai.
Cuồng phong lần nữa gào thét qua tai Lưu Triệt, tua vàng trên kim quan không ngừng bị gió thổi đập vào kim quan, như trống trận vang lên trên đầu Lưu Triệt.
Hắn không còn nhớ đã bao lâu rồi mới thỏa sức phóng ngựa một cách sung sướng thế này.
Luận tới mã thuật, Lưu Triệt từ nhỏ lớn lên trong thâm cung dù luyện tập chăm chỉ tới đâu cũng không thể so với người cưỡi ngựa viễn chinh ngàn dặm như Hoắc Khứ Bệnh.
Dù là Vân Lang, Tào Tương thời gian theo quân cũng gần như sống trên lưng ngựa.
Ba người họ nhìn như dốc toàn lực, ganh đua với nhau, kỳ thực vẫn kiềm chế chiến mã, nếu không phải con bạch mã của Lưu Triệt quá thần tuấn thì bọn họ chỉ dùng bảy phần sức là có thể vượt qua rồi.
Hà Sầu Hưu thì đã tuận lực rồi, nhưng ông ta xuất phát muộn, huống hồ chiến mã của cung vệ làm sao tốt bằng của những người kia, nên dù ông ta ra sức thúc ngựa thế nào cũng không rút ngắn được khoảng cách.
Cưỡi ngựa là việc tốn sức, người không thường xuyên cưỡi ngựa, chỉ chạy một lúc lục phủ ngũ tạng lệch vị trí, thân thể sẽ đau đớn, hùng tâm tráng chí, lòng hiếu thắng sẽ mau chóng biến mất.
Khi đùi Lưu Triệt bắt đầu đau, tốc độ tự nhiên giảm xuống, cuối cùng chầm chậm dừng lại, nhìn Hoắc Khứ Bệnh cấp tốc áp sát thở dài:” Sau này phải tập luyện nhiều hơn mới được.”
“ Không thể.” Hà Sầu Hữu rốt cuộc cũng tới nơi, mặt âm u nhìn ba tên tiểu tử không biết sống chết:
Lưu Triệt khó chịu vô cùng:” Trẫm hưởng chút niềm vui cũng không được sao?”
Hà Sầu Hữu xuống ngựa thi lễ:” Thiên tử tự có pháp độ, bệ hạ nếu cứ tự ý làm bừa tham niềm vui nhất thời, bỏ thần dân thiên hạ, giang sơn tổ tông ra sau đầu, lão nô được tiên đế giao phó, không dám quên.”
Lưu Triệt tức giận giơ roi lên định quất Hà Sầu Hữu, cuối cùng bất lực thả xuống:” Bỏ đi, chúng ta tới xem phong hỏa đài.”