Cả hoang nguyên đầu đông chỉ có cỏ khô lay động, bầu trời u ám và một cái phong hỏa đài trơ trọi, làm khung cảnh càng thêm tiêu điều, quả thực rất có ý vị của Bạch Lang Khẩu.
Có người bên trong đang ra sức hất bột mỳ bốn phía, không bao lâu sau bên trong phong hỏa đài đã mù mịt một màu bột trắng.
Mạc Yên mặt đầy bi ai, cùng Mã Lão Lục toàn thân khải giáp cầm đuốc đi từng bước về phía phong hỏa đài.
Lưu Triệt đột nhiên quát:” Quý Đông Tử, ngươi tới đi.”
Hai mắt Quý Đông Tử lồi ra khỏi cái mặt toàn râu rậm rạp, hắn còn tưởng mình nghe nhầm, thời gian qua hắn ở nơi này giám sát xây dựng phong hỏa dài, qua trò chuyện với đám Mạc Yên đã biết chuyện này nguy hiểm ra sao, mười phần chết chín.
“ Dũng sĩ bách chiến của trẫm đã chứng minh vũ dũng ở biên quan rồi, giờ tới các ngươi.”
“ Thần tuân lệnh.” Quý Đông Tử đáp rất to, nhưng thân thể thật thà ở nguyên tại chỗ, ai oán nhìn hoàng đế:
Vân Lang bĩu môi, lại diễn, giỏi diễn, lúc nào cũng diễn, rõ ràng đã có dự định trước còn cứ thích mua chuộc lòng người.
Tào Tương huých vai Vân Lang:” Vậy là hết hi vọng mất rồi, hai tên mà chúng ta dự định về sau sẽ là chó săn số một của bệ hạ.”
Vân Lang cơ mặt không cử động, nhưng môi truyền lời cho Tào Tương:” Mất Mã Lão Lục, thu được Quý Đông Tử, không phải thất bại.”
“ Đám người này sao kẻ sau ngốc hơn kẻ trước như vậy chứ! Chúng nghĩ gì trong đầu vậy?” Tào Tương tiếp tục lẩm bẩm, từ sau khi suýt bị biến thành vịt quay ở thảo nguyên, hắn đã không còn sự trung thành ngây thơ đơn thuần với cữu cữu của mình nữa rồi:
“ À, thói quen ấy mà, giống như phu phụ Can Tương, Mạc Tà đúc kiếm ấy, họ nghĩ phải lấy sinh mạng mình hòa vào kiếm mới đúc ra được kiếm báu. Những người này cũng không tin là ít bột có thể phá sập Phong Hỏa đài, mà phải dùng mạng hiến tế.”
“ Đúng là thế thật, Quý Đông Tử giờ chưa đủ bi thương, đợi hắn bị dày vò thêm chút nữa, chúng ta sẽ cứu vớt hắn khỏi địa ngục, ân tình lớn hơn.” Tào Tương cười khẩy:” Xem, ta nói đúng chưa, hai tên ngốc kia đã quỳ xuống tuyên thệ trung thành với cứu cữu ta rồi. Lũ ngốc, chết vì cứu cữu ta thì khác quái gì hiện giờ bị phong hỏa đài phát nổ giết chết, ngốc không chịu nổi.”
Vân Lang định trả lời, chợt thấy cái đầu bóng loáng xuất hiện, xem ra chuyện bọn họ thì thầm bị phát hiện rồi, khẽ huých Tào Tương một cái rồi im luôn, cả hai ưỡn lưng thẳng tắp.
Cái chết cần có cảm giác nghi thức, dù sao mạng người chỉ có một.
Quý Đông Tử nghi thức hết sức trang trọng, đầu tiên là cởi mũ trụ, thâm tình cáo biệt hoàng đế, nói những lời hết sức thống thiết, thấy hoàng đế không định đổi ý, thất thểu đi cáo biệt bằng hữu, đồng liêu. Khi hắn nước mắt nước mũi chảy dài ôm chặt Vân Lang thậm chí còn đấm mạnh vào lưng y, Vân Lang đoán là hắn muốn đấm chết mình lắm.
Tới lượt cáo biệt Tào Tương, Tào Tương nói nhỏ:” Gọi một tiếng gia gia, gia gia sẽ cứu ngươi.”
“ Giai gia cứu mạng.” Quý Đông Tử kêu rất chân thành, chẳng có chút vấp váp nào.
Tào Tương hài lòng, đẩy tôn tử ra, đưa tay phất áo choàng một cái để nó bay lên, uy phong rời hàng, nói lớn:” Khởi bẩm bệ hạ, chuyện này phải để con cháu hoàng tộc làm, chứ thứ phế vật này sao xứng gọi tới uy của thiên địa?”
Lưu Triệt trừng mắt nhìn Tào Tương không đáp, cho rằng đứa ngoại sinh này của mình bị ngốc rồi.
Hoắc Khứ Bệnh cũng nghĩ Tào Tương nhất thời đầu óc có vấn đề, kéo hắn lại:” Bệ hạ, để vi thần thì hơn.”
Lưu Triệt thấy Vân Lang nhởn nhơ đứng đó chẳng có phản ứng gì thì chỉ mặt quát:” Vân Lang, vì sao ngươi không thỉnh lệnh?”
Vân Lang đi lên ngượng ngùng nói:” Vì tiễn pháp của vi thần quá kém ạ.”
“ Tiễn pháp kém thì liên quan gì?” Lưu Triệt hồ nghi:
“ Thần thường dùng nỏ, nên bắn cung kém lắm.” Vân Lang giả ngốc:
Con ngươi Lưu Triệt co lại:” Có phải ý ngươi là dùng hỏa tiễn cũng có thể gây nổ?”
Vân Lang thi lễ, bộ mặt thật thà rất đáng ăn đòn: “ Bệ hạ anh minh.”
Câu này kỳ thực cũng không khác gì chửi người ta ngu ngốc, Lưu Triệt còn chưa nói gì, Mạc Yên đã thê thảm kêu lên:” Vậy đã thế vì sao khi ở Bạch Lang Khẩu, ngươi muốn bộ hạ của ta đi nạp mạng?”
Vân Lang lạnh nhạt nói:” Khi đó quân lệnh của ta là phủ bột, châm lửa, không có gì sai hết.”
Mạc Yên ngã xuống, hai tay giơ lên trời:” Trời ơi, Trương Hổ, Phùng Lương, các ngươi chết thật oan uổng, oan uổng.”
Quý Đông Tử vốn đang mừng thầm vì thoát nạn, lại lần nữa mắt lồi ra, có điều lần này hắn không lề mề như trước, ngay lập tức lấy trường cung, tháo trên đuốc ít vải dầu quấn vào mũi tên, sau đó cầm trường cung dũng mãnh chạy về phía phong hỏa đài.
Vẻ mặt Lưu Triệt vô cùng đặc sắc.
Tào Tương tiếc nuối chép miệng:” A, cũng là tên khôn đấy.”
Quý Đông Tử thoắt cái đã chạy được mười trượng.
Phải nói rằng Quý Đông Tử rất có bản lĩnh đấy, đang chạy vẫn có thể giương trường cung đã châm lửa, khi vào tầm bắn buông tay. Dưới ánh mắt mọi người, mũi hỏa tiễn vẽ lên đường cong trên không, xuyên qua ô cửa sổ chỉ to bằng đầu người bay vào phong hỏa đài.
Uỳnh!
Gần như cùng lúc hỏa tiễn bay vào một tiếng sấm phát ra giữa hoang nguyên.
Trước mắt Lưu Triệt cũng ngay lập tức có thêm mười mấy cái tháp thuẫn, tòa phong hỏa đài cao lớn rung chuyển, sau đó vỡ tan tành, phần nóc bị hất tung lên trước, một ngọn lửa đỏ rực từ trong những ô cửa sổ phun ra.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh, khi mọi người còn chưa kịp tỉnh lại thì ngọn lửa đã thu vào, sau đó thế giới trở nên thanh tịnh.
Đợi khói bụi bị gió bắc thổi đi, phong hỏa đài kiên cố đã vô cùng thê thảm, một nửa vẫn còn ở đó, nhưng đã cháy đen xì rồi.
“ Nguyên cớ do đâu?” Lưu Triệt gian nan thu hồi ánh mắt, giọng có phần run không uy nghiêm như thường ngày:
“ Một bao bột mỳ có thể cháy rất lâu, khi rải ra khiến nó cháy hết trong thời gian ngắn sẽ nổ.” Vân Lang nói đơn giản, còn vụ phòng kín với áp suất thì càng khỏi nói, dù sao không ai hiểu:
“ Tức là không có gì kỳ quái, giống như cũng ta đốt củi thì củi sẽ cháy sao?”
Vân Lang hơi khom người, không bỏ lỡ cơ hội tuyên dương cho Khoa Kỹ Tây Bắc, hùng hồn nói:” Đúng là như vậy, người đời luôn sợ hãi với những thứ chưa rõ, khi hiểu rõ pháp môn trong đó thì cũng thường thôi. Khoa kỹ tây bắc của thần xưa nay luôn lấy phá giải chuyện thần quái trong thiên hạ làm tôn chỉ, để người thiên hạ thấy được bản chất sự việc.”
“ Khi có nghi hoặc thì nghiên cứu, khi không có nghi hoặc thì phiêu tán khắp thiên hạ tìm hiểu học vấn thiên hạ, giống như mây trên trời tụ tán vô thường.”
Lưu Triệt hít sâu một hơi:” Một đám người tiêu diêu như thế, vì sao còn mỗi mình ngươi?”
“ Vì sau này có người thấy bọn thần là một lực lượng không nhỏ, muốn lợi dụng, sau đó dùng thủ đoạn gom toàn bộ mọi người vào một chỗ, kết quả có người không đồng ý, cho rằng không tự do ... Sau đó ... Không còn sau đó nữa, một trận địa long chuyển mình đã chôn vùi hết dưới lòng đất.”
Lưu Triệt nhìn phong hỏa đài vẫn còn bốc khói, than:” Đúng là thiên đạo.”
Vân Lang mỉm cười:” Thần càng cho rằng đó là tự chuốc lấy diệt vong, một đám người ngay cả quỷ thần đều không tin, muốn họ tin người, đúng là hoang đường.”
Lưu Triệt thở dài:” Vậy bây giờ ái khanh có tin quỷ thần không?”
Vân Lang ngước lên trời, hai mắt hoang mang, gật rồi lại lắc:” Thần cũng không biết, chỉ biết khi đó mọi người cãi nhau rất dữ, sau đó ân sư đuổi ra ngoài, rồi mặt đất rung chuyển. Thần không biết rốt cuộc thiên tai đó đại biểu cho điều gì, nếu ân sư đã nói kính quỷ thần nhi viễn chi, vậy thần tất nhiên nghe theo. Đợi thần dần lớn tuổi, kiến thức nhiều hơn, thấu hiểu nhiều hơn, sẽ muốn nhìn lại từ góc độ khác, xem xem chuyện mình không hiểu có gì biến hóa không.”
Lưu Triệt cũng trầm ngâm rất lâu, sau đó bảo Hà Sầu Hữu:” Xây cho trẫm một phong hỏa đài nữa, lần này trẫm đích thân châm lửa.”