Xưa nay Lưu Triệt không dễ tin người, hắn có nhận thức độc đáo riêng về thế giới vì thế không vì ý kiến của người khác mà cải biến hành vi.
Phong hỏa đài nổ đúng như dự tính, Vân Lang thừa cơ đem cái nhìn của mình về quỷ thần nói với hoàng đế, thuận tiện thông qua lời nói dối khéo léo, khiến Khoa kỹ tây bắc sắp bị Nho gia thôn tính được nhắc tới, tăng thêm quyền uy trong lời nói của y.
Vân Lang thấy mình cũng thích hợp làm quan lắm, vì bây giờ cứ mở mồm là nói dối được rồi, lại còn nói một cách chân tình, chính là điều kiện kiên quyết để thành chính khách.
Chẳng biết hoàng đế muốn phá bao nhiêu cái phong hỏa đài mới cho rằng vụ nổ không liên quan gì tới thần tiên quỷ quái, y không quan tâm làm gì, càng không can dự.
Trên đường về Lưu Triệt trầm mặc, không được tinh thần như lúc tới, đến khi phong hỏa đài đổ nát sắp bị ngọn đồi che khuất dừng lại nhìn, sau đó thúc ngựa về thẳng Trường Môn cung.
Quý Đông Tử rậm lông lúc này nhận ra nhân sinh vô thường, chuyện này hắn chẳng biết rốt cuộc là tốt hay xấu. Một là hoàng đế vẫn khen ngợi y, hai là Tào Tương cứ mỉm cười nhìn hắn, cứ như nhìn một tên vãn bối.
Hà Sầu Hữu cũng trầm tư nhìn Vân Lang rất lâu, càng hiểu y, càng thấy trên người y còn rất nhiều điều chưa làm rõ. Xem ra Thủy hoàng lăng và Thái Tể không phải là bí mật cuối cùng của Vân Lang, ông ta gặp đám người Thái Tể rồi, thừa biết năng lực của họ tới đâu, không tin mười năm không gặp mà đám người đó đã thông minh tới mức ấy.
Hoắc Khứ Bệnh mới đầu còn suy tính làm sao dùng thứ bột nổ này trong chiến tranh, nhưng nhận ra, vận dụng nó trong quân sự chẳng bao nhiêu tác dụng, nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu, quay sang Vân Lang nói:” Hôm nay tới nhà ngươi uống rượu đi.”
“ Ngươi tới nhà ta có bao giờ nói trước đâu, tự nhiên khách khí không quen tí nào.” Vân Lang lấy làm lạ:
“ Lão bà ta nói, giờ là hầu gia rồi, tới nhà người khác ăn uống phải tiết chế, cũng không thể tùy tùy tiện tiện tới nhà người ta ăn cơm, tránh bị người ta mượn danh mình làm chuyện xấu.”
“ Thế ta có thể tới nhà ngươi ăn cơm không?”
“ Nếu ngươi chịu được những phép tắc rườm rà mà lão bà ta bày ra thì ngày ngày tới đều không sao.”
Vân Lang gật gù:” Thành hầu gia rồi, trong nhà mà không có chút quy củ nào thì đúng là có lỗi với hầu tước uy phong.”
Được phong hầu rồi, bản thân Hoắc Khứ Bệnh không có gì đặc biệt nhiều, kích động, hồi hộp thì sau khi nghi thức phong tước kết thúc cũng qua rồi, hắn chẳng thấy gì khác, nhưng người xung quanh thì thay đổi nhiều, lại không phải là chiều hướng tốt, ít nhất huynh đệ không thể túy ý thoải mái như xưa nữa: “ Hôm nay tới nhà ngươi, mấy huynh đệ chúng ta thương lượng sau này phải làm sao, ngươi và A Tương làm ruộng, ta và A Cảm không biết làm ruộng, đành tiếp tục kiếm quân công. Phải làm rõ hai chuyện này, đừng để làm ruộng lẫn đánh trận đều không ra kết quả gì, lãng phí thời gian, nửa đời người thế là qua đi.”
“ Chuyện đó thì có gì phải bàn.” Tào Tương che miệng ngáp:” Ngươi còn chưa nhận ra à, tương lai của bốn chúng ta đã không còn do chúng ta quyết. Trước kia bốn huynh đệ chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ, còn có thể làm theo ý muốn, giờ cả đống người trói buộc, nhúc nhích một cái là thành đại sự, phải chiếu cố nhiều phương diện. Thời điểm này, nếu thể hiện quá mức thì bị bệ hạ nghi kỵ, nếu quá vô dụng thì bị người ta ức hiếp.”
Vân Lang cũng tán thành:” Chừng mực này không dễ kiểm soát, vừa không thể để bệ hạ thấy chúng ta là mối uy hiếp, vừa không để đám huân quý thấy chúng ta dễ ức hiếp.”
Hoắc Khứ Bệnh quất roi vào không khí:” Sống như thế thì thú vị gì nữa.”
Tào Tương cười lớn:” Kỳ thực cũng có cách mà, ngươi mặc sức mà làm, còn ta thì kéo chân ngươi, thế là cân bằng. Ba ngươi cứ thoải mái tích lũy công huân, mình ta chịu trách nhiệm ngáng chân là đủ, nói thật, ta thấy mình có thiên phú ở mặt này lắm.”
Nói thì dễ, làm mới khó, Hoắc Khứ Bệnh là người thẳng tính, trong thời gian ngắn khó đạt thành ý kiến thống nhất, hứng thú uống rượu cũng chẳng còn, liền cưỡi ngựa về thẳng nhà.
Lưu Triệt về tới Trường Môn cung, một mình lên đài cao, nhìn Ly Sơn đằng xa tới xuất thần, dù trên bàn thấp có cả đống tấu chương, hắn không có hứng phê duyệt.
Cảnh tượng phong hỏa đài nổ tung vẫn quanh quẩn trong đầu, hắn dám chắc phong hỏa đài cực kỳ kiên cố, người châm lửa cũng là lâm thời thay đổi, không ai dự liệu được trước, chính là muốn chứng minh lời Vân Lang nói đúng hay sai.
Phong hỏa đài cuối cùng nổ thật, cảnh tượng ấy thực sự rất giống lôi pháp, bây giờ đã chứng minh được, con người có thể dùng thủ đoạn của thần tiên.
Lưu Triệt một mình ngồi ngây trên đài cao cả chiều, không ai quấy nhiễu, A Kiều lên nhìn ba lần nhưng không vào, lúc này Lưu Triệt cần có phán đoán của riêng mình.
A Kiều cũng được bẩm báo về phong hỏa đài rồi, nàng không lấy làm lạ, từ ngày quen Vân Lang, nàng không nhớ hết được bao nhiêu chuyện cổ quái đã xảy ra trong cuộc đời mình.
Đó là thiếu niên khác thường, nàng thấy đủ loại người, người tham tiền, người tham quyền, tham sắc tham danh, chỉ có Vân Lang chẳng mấy hứng thú với những danh lợi trần tục ấy, nụ cười nhẹ trên môi như trào phúng toàn thiên hạ.
Lưu Triệt là người tin quỷ thần, điểm này không ai rõ hơn A Kiều, từ nhỏ hai người kết bạn tới tổ miếu, nàng còn nhớ Lưu Triệt lúc nào cũng sợ nàng nghịch ngợm chạm vào linh vị trên cao. Hắn cũng rất sợ bóng tối, ngay cả gầm giường cũng không dám chui vào, nói là có quỷ hại người trong đó.
A Kiều bế khuê nữ xách hộp thức ăn đi tới, ngang ngược nhét khuê nữ vào lòng hắn:” Chơi với khuê nữ của bệ hạ đi.”
Lưu Triệt bế khuê nữ mà nhíu chặt mày:” Lòng trẫm rất loạn.”
“ Sau này nên tránh xa Vân Lang một chút, đừng để y làm loạn thế giới của bệ hạ, chỉ cần hưởng thụ lợi ích y mang lại là được rồi.” A Kiều khuyên thật lòng, nàng đã nhận ra hai người này xung khắc nhau quá nhiều thứ, ở gần không có kết quả tốt cho cả hai:
Lưu Triệt cầm miếng bánh lên ăn, mỉm cười:” Cũng được, lần sau đốt phong hỏa đài, chiếu quần thần cùng tới xem.”
“ Đúng rồi, phải để đám ngốc lắm mồm ấy xem bệ hạ có thể dễ dàng đánh sập phong hỏa đài.” A Kiều vỗ tay, hùng hồn nói:” Còn Vân Lang, y không nói lung tung ra ngoài đâu.”
Vân Lang nào dám.
Tô Trĩ mặt nặng mày nhẹ, ôm cái hũ bạc nhìn Vân Lang rất lâu rồi, mắt đang tích góp nước, sắp tràn qua khóe mi.
Tống Kiều lén lút nhìn trượng phu một cái, sau đó kéo khuê nữ xem náo nhiệt xuống lầu, chỉ có Đại Vương không biết sống chết tới gần Tô Trĩ, nằm xuống thè lưỡi thở, Vân Lang cứ bắt nó vận động mãi, thế nên cứ có cơ hội lười là nó lười ngay.
“ Tiền của muội ít đi không thể trách ta.” Vân Lang móc hết tất cả mọi thứ trên người đặt lên bàn:
Tô Trĩ lập tức quơ hết đĩnh vàng, quả vàng và sáu ngân tệ vào cái hũ bạc, sau đó trừng mắt nhìn Vân Lang như nhìn trộm.
Vân Lang móc cái túi tiền dẹp lép lên bàn:” Muội xem, thực sự là không còn tiền nữa.”
Tô Trĩ vẫn giũ ra hai quả vàng trong túi rỗng, cho vào hũ bạc của mình rồi bê đi. Không lâu sau bê cái đĩa có bánh rán nóng hổi tới, ân cần hầu hạ Vân Lang ăn.
Cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.