“ Ta nghe nói bốn ngày trước muội vào trong cung khám bệnh cho Vệ hoàng hậu và hai vị thái phi, được thưởng không đi, sao còn đi đòi tiền của ta.” Cái bánh nóng cho vào miệng, rất ảnh hưởng tới Vân Lang nói chuyện, có điều hành vi kỳ quái của Tô Trĩ làm y không hỏi không được:
“ Huynh không cho muội tiền dùng.” Tô Trĩ nói rất tủi thân:
“ Không à?” Vân Lang gãi đầu:
“ Ngày thứ hai sau khi về, huynh chỉ sai sáu phó phụ đưa muội tới tiểu lâu phía nam, sau đó đã bao giờ đưa tiền cho muội chưa?”
“ Chuyện này không phải do sư tỷ của muội quản à?”
Tô Trí ủy khuất dựa vào lòng Vân Lang nức nở:” Phải cần huynh lên tiếng, sư tỷ mới chia tiền cho muội chứ.”
Vân Lang xoay người nhìn khắp nơi mà không thấy Tống Kiều, thò đầu nhìn xuống lầu mới phát hiện Tống Kiều đang phát tiền cho phó dịch trong nhà.
“ Muội là chủ nhân trong nhà, cần gì phát tiền, không có thì đi lấy là được, muội có chìa khóa kho tiền cơ mà.”
“ Tiền trong kho là tiền của nhà, không phải tiền riêng của muội, muội tới tiền mua son phấn cũng không có, vào trong cung còn bị người ta cười.” Tô Trĩ tủi thân nức nở:
“ Ta hiểu rồi.”
Vân Lang rốt cuộc cũng hiểu đầu đuôi, căn nguyên là ở Tống Kiều, nàng đang dùng chế độ của đại hộ Trường An để quản lý gia đình. Kỳ thực cho Tô Trĩ bao nhiêu tiền cũng không sao, chỉ muốn đặt một quy củ cho Vân Lang, trong nhà không thể hồ đồ qua loa như trước.
Nhất là bây giờ sản nghiệp dần phức tạp, không còn là người kiếm ăn từ đất nữa, chăn nuôi, cửa hiệu, nhà xưởng đều đã đem về thu nhập lớn hơn làm ruộng.
Tô Trĩ nhắm chuẩn trượng phu sư huynh là đồ lười, đang biến tướng đòi quyền.
Hiểu rồi, Vân Lang lấy lại khí thế, thò tay vào ống tay áo của Tô Trĩ móc ra hai đĩnh vàng nhỏ cất vào lòng, thuận tiện vỗ mông nàng:” Kệ các nàng tác oai tác quái ra sao, chỉ cần người dưới không oán trách, thích làm gì thì làm. Gia gia sắp phong hầu rồi mà còn đi quản chút tiền lương thì thật mất mặt.”
Có được câu trả lời chính xác, Trô Trĩ liền mặt mày hớn hở, hôn Vân Lang một cái rồi vội vàng xuống lầu, Vân Lang nhìn thấy hai tỷ muội ghé tai thì thầm.
Nhìn đám phó dịch, phó phụ ngong ngóng đợi lĩnh tiền, Vân Lang thấy họ thật đáng thương, khi y quản lý trong nhà, chỉ cần túi dư dả một chút là chia tiền cho mọi người, mọi người cũng quen gia chủ rảnh rỗi là chia tiền chơi rồi.
Giờ hai bà nương thấy đó không phải đạo trị gia, muốn cải cách, xem ra họ không dễ sống, Vân Lang cũng không hề thích.
Trương Oánh sau khi biết trượng phu thành hầu gia thì chuyện đầu tiên là chỉnh đốn gia phong, đó là dấu hiệu một môn phiệt sắp xuất hiện, tuyên bố với các huân quý khác, Hoắc thị gia tộc khai sơn lập phái rồi.
Giờ thì Vân thị gia tộc cũng sắp tuyên bố.
“ Môn phiệt gia tộc với hoàng triều mà nói là bất lợi cho sự ổn định của hoàng triều, một khi thành môn phiệt, một gia tộc sẽ đi theo con đường riêng của mình, nếu đi nhanh hơn quốc gia, sẽ xuất hiện mâu thuẫn.” Vân Lang ngồi sau bàn, thao thao bất tuyệt nói với đứa bé vừa mới có thể búi tóc, đứa bé cũng nghe say sưa:
“ Sư phụ, mâu thuẫn xuất hiện rồi thì phải làm sao?” Hoắc Quang vô cùng hiếu học:
“ Khi đó phải xem thực lực, không phải gió đông áp gió tây thì gió tây áp gió đông, không có khả năng thỏa hiệp, vì ai cũng biết, phía nào nhận thua trước sẽ hủy diệt hoàn toàn.”
“ Thế gia tộc nên hình thành thế nào?”
Vân Lang cười:” Thời gian tới con tới nhà ca ca xem, sau đó theo sư nương học quản lý chuyện nhà. Khi nào nghĩ thông rồi tới tìm ta thảo luận thế nào là môn phiệt, thế nào là gia tộc.”
“ Đệ tử hiểu rồi.” Hoắc Quang thu dọn túi đựng sách, thi lễ với Vân Lang rồi xuống lầu:
Thời gian một ngày của nó rất khẩn trương, theo Tư Mã Thiên học sử, theo Đông Phương Sóc học kinh sách, còn học kiến thức cơ bản của ba vị tiên sinh trong nhà, khi nào Vân Lang rảnh rỗi đích thân truyền thụ.
Còn kích kiếm, kỵ thuật, bắn cung càng dạy dỗ nghiêm khắc, so với trẻ con hậu thế, Hoắc Quang sống còn thảm hơn.
Có điều đứa bé này tuy còn nhỏ đã thể hiện năng lực cường đại, thiên phú học tập cao, ngày nào cũng bận rộn tới tối mà vẫn không thấy chán, mỗi vị tiên sinh đều cực kỳ hài lòng với biểu hiện của nó.
Vân Âm thì không, Hoắc Quang vừa xuống lầu là bị nó bắt lấy, đòi cùng cưỡi hổ chơi.
Vân Lang đã về nhà một tháng, Đại Vương không ăn thịt chín nữa, đang dần khôi phục bản sắc, dù phải chở hai đứa bé cũng thoải mái.
Một trận tuyết đổ xuống, lập tức đóng băng đại đa số hoạt động của nhân loại.
Đây là thời gian vui vẻ nhất của Vân gia, đám phó phụ đợi Tết đến cuồng hoan đã bắt đầu trang trí nhà cửa rồi, sắc đỏ dần dần lất át Vân gia vốn chỉ có hai màu trắng đen chủ đạo, trẻ con trong trang nghịch ngợm cũng ít bị trách mắng hơn, cả trang rộn rã tiếng cười.
Hà Sầu Hữu sống trong sơn cư vẫn cô độc.
Lão già này là người kiêu ngạo lại cô độc quái gở, thà một mình sống trong căn nhà vắng lặng lạnh lẽo chứ không bước chân vào đại trạch Vân thị náo nhiệt.
Có lẽ giống Thái Tể, cô độc với họ mà nói là một loại hưởng thụ.
Sau khi tế điện cố nhân, ông ta ăn nhiều hơn, tuy không tới mức gạo một đấu, thịt mười căn, cũng không kém là bao, xem ra ông ta đang nỗ lực sống.
Khi Vân Lang xách một hũ thịt hầm tới sơn cư, Hà Sầu Hữu cười rất sáng lạn.
“ Trong nhà ồn quá, tới đây cho thanh nhàn.” Vân Lang đặt hũ thịt vẫn nóng bỏng tay lên bàn, lại lấy từ hộp thức ăn và vài món rau xanh:
“ Đã hầm thịt thì nên ăn thịt hết, thêm rau với đậu hũ làm gì?” Hà Sầu Hữu không hài lòng, ông ta là người ăn thịt thuần túy:
“ Ở đạo ẩm thực, không ai tinh thông hơn ta, ngũ vị điều hòa là môn học vấn cao thâm, Hà công cứ nếm thử rồi hẵng kết luận.”
Hà Sầu Hữu miệng thì khen thịt ngon, nhưng khi ăn thì lại càng thích gắp rau với đậu hũ hơn, dù sao già rồi, không phải tuổi có thể ăn thịt uống rượu thoải mái nữa.
Vân Lang không ăn, chống cằm nhìn Hà Sầu Hữu ăn uống, vừa vui lại có chút đau thương:” Hôm nay ta dẫn ông đi gặp vài cố nhân nhé.”
Hà Sầu Hữu kinh ngạc dừng đũa:” Vẫn còn người chưa chết à?”
“ Chết hết rồi, chỉ để lại rất nhiều xương cốt, ta muốn làm họ sống lại.”
Hà Sầu Hữu dùng đũa ngoáy hũ, lấy được miếng đậu hũ cuối cùng cho vào mồm, cô tịch nói:” Chết rồi thì không sống lại được nữa, đi thăm một chút cũng tốt.”
Vân Lang cho tay vào miệng huýt một tiếng sáo thật vang.
Đại Vương đang chơi với Vân Âm, tai dựng lên, lập trức rung người, làm Vân Âm ngã từ trên người xuống, sau đó từ ban công tầng hai nhảy xuống đất, nó vẫn quá nặng nên lăn đi vài vòng, móng quáo đất kìm lại, chạy ầm ầm về phía Thủy Hoàng lăng.
Vân Âm bị ngã thở phì phò bò dậy, kéo váy Tống Kiều chỉ Đại Vương cáo trạng.
Khi Đại Vương tìm được Vân Lang thì y và Hà Sầu Hữu đang đi trên con đường nhỏ lâu lắm rồi nó chưa đi qua.
Đường nhỏ làm bạn với con suối, dẫm lên những tảng đá cuội trơn nhẵn ngược dọc mà lên, đi nửa canh giờ sẽ tới một sơn cốc. Sơn cốc không lớn, cỏ cây cũng không nhiều, mùa khác có lẽ còn thấy bóng dã thú xuất hiện, lúc này đây chỉ còn dòng nước trong vắt từ khe đá róc rách tuôn ra, tạo thành ao nhỏ, nước trong ao trong suốt.
Nước quanh mép ao đã bắt đầu đóng băng, lớp băng trắng đang lan dần vào giữ, mấy con cá nhỏ đang bơi qua bơi lại, thoắt đông thoắt tây, khó mà bắt được.
Đại Vương cúi đầu uống vào ngụm nước, chân dẫm lên lớp băng bị thụt xuống, bị lạnh vội ràng rụt lại, liếm vài cái ngồi đó nhìn Vân Lang.