Hà Sầu Hữu quan sát địa thế xung quanh một lượt đánh giá:” Đây là nơi tốt để truân binh bảo vệ hoàng lăng.”
Vân Lang đáp đơn giản: “ Thì nó vốn là nơi trú chân của Thần Vệ doanh mà.”
Hà Sầu Hữu nhìn sơn cốc hoang vu mà thở dài, không khỏi cảm khái cho Đại Tần từng một thời hùng mạnh.
“ Ba nghìn mẫu đất của Vân gia bắt đầu từ chỗ này, trước kia ta còn rất lo nơi này bị hoàng đế thưởng cho người khác, vậy mà cuối cùng rơi vào tay khuê nữ ta, giờ là thế giới của Vân thị rồi. Hoang vu một chút cũng tốt, các Thần Vệ không thích bị người ta quấy nhiễu đâu.”
Hà Sầu Hữu sờ tay trên vách đá bằng phẳng, thấy Vân Lang chỉ lên trên, liền nhanh nhẹn nhảy lên vách đá, thấy cái vòng đồng, dùng sức kéo xuống, tức thì vang lên tiếng lạch cạch, tảng đá rung rung rồi từ từ mở ra thành cánh cửa.
“ Công Thâu gia ở đạo cơ quan đúng là đáng nể, đáng tiếc bị Thủy hoàng đế giết quá nhiều, sau đó lại bị Nhị Thế giết thêm một bộ phận, nay khó mà xây dựng công trình vĩ đại như vậy.”
Đại Vương thuần thục đi vào cửa hang tối om, Vân Lang theo sau châm lửa vào cây đuốc, lửa cháy rất mạnh, y lại kéo vòng đồng trên tường, cửa liền đóng lại.
“ Đây là hệ thống trọng lực, trên thạch môn có bộ phận cân bằng, chỉ cần dùng lực rất nhỏ có thể kéo tảng đá nặng, ở Khoa kỹ tây bắc gọi là tác dụng đòn bảy.” Vân Lang và nói vừa châm lửa lên dây thừng, lửa cháy ngược lên cao, đốt cháy đuốc ở giữa, chiếu sáng cả gian phòng:” Lão bằng hữu của ông ở đây.”
Hà Sầu Hữu thuận theo hướng Vân Lang chỉ, nhìn thấy rất nhiều tượng đất xếp hàng thành đại quân, người run lên, không dám nhìn lâu:” Ngươi đem thi hài ở đây chế tác thành tượng đất?”
Vân Lang gật đầu:” Đó là di nguyện cuối cùng của gia gia, bất kể thế nào cũng phải hoàn thành.”
“ Nhiều quá.” Hà Sầu Hữu lẩm bẩm:
“ Đúng vậy, còn nhiều lắm, mà lại chỉ còn một mình ta thôi, cho nên cả đời này không được thanh nhàn rồi. Đoán chừng tới khi ông chết, tài nghệ của ta đã vô cùng thuần thục, ông có muốn ta để một chỗ cho không?” Vân Lang trêu chọc:
“ Ta đã là Hán thần, không thể ở trong Tần mộ.” Hà Sầu Hữu nhắm mắt lại, nói rất dứt khoát:” Thủy hoàng đế khi mới lên ngôi đã sai đào Ly Sơn, đến khi thôn tính thiên hạ thì đã đưa bảy mươi vạn người tới đào ba con suối, ở dưới đổ đồng và đưa quách vào, đem đồ quý báu các cung và bách quan cất vào đó, lại sai tượng tác làm máy bắn tên, ai tới gần là bắn chết.”
“ Chuyện này không phải là quá cơ mật, người biết không phải không có, mọi người không muốn nói mà thôi. Ngươi thủ mộ, những người biết sẽ chỉ giúp ngươi, nếu ngươi có tâm tư khác, dù chỉ một món đồ bồi táng lọt ra ngoài, ngươi sẽ chịu trách nhiệm đầu tiên.”
Vân Lang theo thói quen đi thi lễ với các vị gia gia thúc bá:” Cho nên ta hủy hoặc bịt hết đường vào rồi.”
“ Bịt hết!?” Giọng Hà Sầu Hữu lớn lên, trong không gian kín vang vang đau tai:” Ngươi chắc mình đã thấy toàn bộ hoàng lăng chưa, năm xưa vào đại thọ năm mươi của Thủy hoàng đế, thừa tướng Lý Tư có bẩm báo, bảy hai vạn người xây lăng mộ Ly Sơn đã đào rất sâu, ngay cả lửa đốt ở phía dưới cũng không thể cháy được. Thủy hoàng đế còn hạ lệnh đào sang ba trăm trượng nữa, những lời này chính tai ân sư ta nghe được, không thể sai, ngươi cho rằng bịt hết được sao?”
Vân Lang nghe Hà Sầu Hữu nói liền suy nghĩ lại những thứ mình thấy ở dưới lòng đất, nghĩ tới tòa cung điện màu đen, lại nghĩ tới biển cát, quảng trường lớn có vô số đèn phun khí ga. Y cũng không chắc nơi Thái Tể dẫn đã phải là quan quách của Thủy hoàng đế chưa, vì y nghe lời Thái Tể đứng cách một quãng xa, còn cả vùng đất tử vong mà Thái Tể nói nữa, thực sự lăng mộ Thủy hoàng đế còn ẩn chứa nhiều bí mật.
“ Hừm, ngươi thì biết được là bao, với hùng tài đại lược của của Thủy hoàng đế, ngươi cho rằng ông ấy đem toàn bộ hậu sự giao cho một mạch thái tể sao? Ngươi nghĩ Thủy hoàng đế sẽ tin các thái tể sẽ vĩnh viễn thủ vệ lăng tẩm à?” Hà Sầu Hữu nhìn sắc mặt Vân Lang là đoán ra y nghĩ gì:” Theo như ân sư ta nói, quan quách bằng hoàng kim của Thủy hoàng đế đặt trên sông thủy ngân, địa nhiệt phía dưới sẽ thúc đẩy thủy ngân chảy, đem Thủy hoàng đế theo dòng tuần thị giang sơn. Một khi người ngoài xâm nhập, không đợi tìm thấy quan quách, độc khí tràn ngập, dù bao người đào lăng cũng chết thôi.”
Những chuyện này có cái Vân Lang đã biết, có cái chưa, vì thế nghe say mê.
Hà Sầu Hữu rõ ràng phải giữ những lời này trong lòng rất lâu nên hôm nay trút ra hết:” Ngươi chưa biết sức mạnh của Đại Tần, không hiểu công sức trăm vạn người vất vả trong mấy chục năm có thể làm ra cái gì, một tòa lăng mộ có thể khiến cho đế quốc sụp đổ, sao có thể nhìn một cái thấy hết toàn cảnh.”
Vân Lang đột nhiên nhớ ra, cho dù đời sau, người ở vùng Quan Trung cũng rất nhiều người đen răng, rất có khả năng là vì .... Nghĩ tới đó làm Vân Lang như bị lửa đốt đít. Bà nó, nơi mình cư trú không tốt lành gì, vì theo lời Hà Sầu Hữu nói, há chẳng phải là mình đang sống trên một cái mỏ thủy ngân khổng lồ, mà mỏ này có địa nhiệt không ngừng đun nóng bay hơi.
Không xong rồi sau này toàn bộ lương thực Vân gia sản xuất ra bán hết cho hoàng gia ăn, mình ăn lương thực ở xa thì tốt hơn.
Nước cũng nên uống nước suối từ trong Ly Sơn chảy ra, tóm lại là bất kỳ ai ở gần Thủy hoàng đế, cho dù là người đời sau như mình cũng phải cẩn thận.
Hà Sầu Hữu xưa nay vốn ít nói ở trong Thần Vệ doanh tỏ ra rất kích động, Vân Lang không biết ông ta đang che dấu cái gì, đến khi Vân Lang bắt đầu công việc của mình, ông ta mới dần bình tĩnh lại, phụ giúp y.
Động tác của ông ta vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ sợ nặng tay một chút sẽ đánh thức vong linh đang say ngủ.
Đưa Hà Sầu Hữu tới đây là để kéo ông ta xuống nước, Vân Lang suy nghĩ rất lâu, nếu ông ta biết sự tồn tại của đám người Thái Tể, chẳng ai biết ông ta còn biết những gì.
Những lời bên trong Thần Vệ doanh đã chứng minh suy đoán của Vân Lang, Thủy hoàng lăng từ một công trình cái thế hào quang vạn trượng cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt thế gian, trong đó có một phần công lao của Hà Sầu Hữu.
Nói chung có ông ta giúp đỡ, thường ngày Vân Lang làm suốt một ngày mới có thể xong sáu cái khuôn bùn, lần này chỉ tốn nửa thời gian.
Quay trở ra, cùng Đại Vương đứng bên ao nước nhìn Hà Sầu Hữu cẩn thận ngụy trang tảng đá cơ quan, Vân Lang càng yên tâm.
Trở về nhà, việc đầu tiên Vân Lang làm là bế khuê nữ lên, bảo nó há mồm ra xem răng sữa.
May, răng nó không có vấn đề gì, trắng lại còn bóng, lại còn cắn y một cái, rất đau, chứng tỏ răng đứa bé này rất chắc.
Khi tách miệng Tống Kiều ra, nàng còn tưởng Vân Lang làm cái gì, thẹn thùng vô hạn, về sau phát hiện Vân Lang chỉ xem răng thì thất vọng, cũng ngoạm cho y một cái, nhẹ hơn Vân Âm nhiều.
Tô Trĩ không cần xem, tối qua vừa mới liếm, hơi thở thơm tho, lại còn .. hơ hơ.
Răng Lương Ông thì Vân Lang không hứng muốn xem, đầy miệng răng vàng, thuộc loại không thể cứu nổi, ngược lại răng Lưu Bà rất chỉnh tề, không tệ như Vân Lang nghĩ.
Sau khi xem răng của rất nhiều người, Vân Lang ra kết luận, càng xuất thân phú quý, răng càng tốt, bách tính càng tầng chót, răng càng tệ.
Bố khỉ, thì vốn là như thế, toi công tốn sức.