Càng đi sâu vào trong Hồng lư tự thì không khí càng thêm tĩnh lặng, như tường cao nhà lớn đã cách tuyệt nơi này với nhân thế, tới được Tuyên lễ điện lại không thấy Đại hồng lư Tiết Trạch, mà thấy tể tướng Công Tôn Hoằng ngồi ngay ngắn ở đại sảnh.
Công Tôn Hoằng xua tay ý bảo Vân Lang không cần đa lễ, đợi Hàn Yên lui ra rồi mới nói:” Tiết công đã đi đốc thúc xây lăng cho bệ hạ, nên bản tướng thay ông ta tuyên giảng.”
Vân Lang quỳ xuống bồ đoàn:” Hạ quan rửa tai lắng nghe.”
Công Tôn Hoằng uống ngụm nước:” Đổng sư hai năm qua nghiên cứu pháp môn của Khoa kỹ tây bắc ngươi, có nói nhìn như thô bỉ, kỳ thực diệu dụng vô cùng, lý giải về thiên địa đã vượt qua cổ nhân.”
Vân Lang ngạc nhiên, y đúng là không ngờ, cứ nghĩ với tính cách cổ hủ của Đổng Trọng Thư thì không hứng thú gì với khoa học.
“ Không có gì phải bất ngờ, Nho gia có ngày hôm nay là mang lòng dạ bao la, nho, pháp, đạo âm dương, dù là học thuyết hoang đường của Mặc gia cũng có thể dùng được. Học thuật của Khoa kỹ tây bắc ngươi thâm ảo khó giải, mười một vị bác sĩ đang tinh tâm nghiên cứu, đạo tế thế trong đó là thứ thiếu của Nho gia ta, nay còn có thời gian, chúng ta biện luận một chút.”
Vân Lang chắp tay:” Hạ quan tới đây là để học lễ pháp.”
“ Mười một vị bác sĩ chứng minh Vân thị là nhà lễ nghi, ai còn dám hỏi tới chuyện này? Nếu Khoa kỹ tây bắc có thể dung nhập Nho gia, có là cơ nghiệp thiên thu vạn đại, chớ bỏ lỡ.”
Uy của tể tướng vào lúc này thể hiện hoàn toàn, căn bản không cho Vân Lang cơ hội từ chối, nói xong được mấy người khiêng khỏi Tuyên lễ điện.
Vân Lang chỉ còn một mình lẻ loi giữa đại điện rộng thênh thang, cảm giác sống lưng rờn rợn, mười một vị bác sĩ, đây là lần đầu gặp đội ngũ túi khôn của Đại Hán.
Miễn cưỡng áp nhịp tim đang đập loạn xạ xuống, Vân Lang tiến vào trạng thái chuẩn bị ứng phó vấn đáp luận văn tốt nghiệp.
Một người mặc hắc bào ôm cuốn cách từ sau rèm đi ra, người này tuổi chưa nhiều vóc dáng tầm thước, bước chân rất nhẹ nhàng, khi tới trước mặt Vân Lang, sầm một cái thả đóng thẻ trúc nặng tới bảy tám cân xuống trước mặt y, ngực liên tục nhô lên hụp xuống, xem ra lửa giận đã tích trữ trong lòng rất lâu, giờ thấy chính chủ không áp chế được nữa.
Quả nhiên nho sĩ đó đấm bàn rống lên:” Vì sao trong học thuyết của Khoa kỹ Tây Bắc ngươi, người lại do khỉ biến thành?”
Vân Lang giật mình, y không nhớ ra cuốn ( Nguồn gốc vạn vật) này mình mang cho người khác xem bao giờ, cầm lên xem nhíu mày:” Đây là tác phẩm của một vị sư huynh ta, vì sao lại trong tay các hạ?”
“ Tất nhiên là có sứ giả lấy trong nhà ngươi.”
Vân Lang tức giận:” Không nói đã lấy là trộm, sao các ngươi sao có thể làm thế?”
“ Ngươi muốn dung nhập vào Nho gia, lại còn che che dấu dấu là ý gì? Ngươi tưởng lấy ít ( nông thư) ( toán học) ( cách vật) ( y thư) thô thiền ra là có thể khiến Nho gia ta tiếp nạp sao?” Nho sĩ thở phì phò chất vấn lại:
Vốn định bình tâm tĩnh khí ứng phó với đám người này, không ngờ chưa nói được vài câu, Vân Lang đã sôi máu:” Bây giờ kẻ trộm lại còn nói lý trách mắng ngược lại khổ chủ, thế đạo gì đây?”
Nho sĩ cười nhạt tuyên bố:” Vì học vấn, giết người là chuyện thường, lấy trộm có là gì.”
“ Khổng phu tử không dạy đệ tử như thế, ông ấy dạy người ta đạo quân tử, chú trọng quân tử không uống nước Đạo Tuyền, đói khát không nhận đồ bố thí, vậy mà chưa được bao năm, các ngươi đã thành cường đạo rồi sao?” Vân Lang giận lắm, quyết làm cho ra nhẽ:
“ Ta khác, ta học theo Đạo Chích, chuyện gì cũng trái Khổng Tử, năm xưa Khổng Tử khát không uống nước Đạo Tuyền, không biết thầy ta Đạo Chích dựa vào trộm cắp cứu người vô số. Bọn ta tồn tại là để chứng minh, trên đời này, trắng đen có thể đảo lộn, âm dương có thể đảo lộn, chỉ cần lòng mang đại thiện, ác nhỏ không đáng kể.”
“ A!” Miệng Vân Lang mở to như hà mã, kẻ này là môn đồ của Đạo Chích, vậy mà có thể thành bác sĩ?
Bác sĩ ở Đại Hán có địa vị siêu nhiên, phải là người có tài năng kiệt suất ở một phương diện nào đó khiến hoàng đế tán thưởng, đích thân mời vào triều làm bác sĩ, chuyên giải đáp nghi vấn cho hoàng đế.
Cho nên Vân Lang xưa nay cũng rất tôn trọng bác sĩ ở thời này, không phải là người có tài hơn người không có danh vị ấy, không ngờ vị bác sĩ đầu tiên mà y gặp giống cường đạo hơn giống học giả.
Nho sĩ phát tiết xong, cuối cùng bình hòa lại một chút, ngồi xuống trước mặt Vân Lang:” Trừ chuyện con khỉ, mỗ rất tán đồng với đạo lý cạnh tranh sinh tồn, thích nghi thì sống. Mỗ vì gạn bã tìm vàng, nhưng trước khi tìm ra vàng phải nôn không biết bao nhiêu lần.”
Vân Lang cũng bình ổn lại đầu óc hỗn loạn, dùng đốt ngón tay gõ bàn:” Nói thế tiên sinh tin thuyết Nữ Oa tạo ra con người?”
“ Thượng cổ quá xa, không thể tra được, lão phu chỉ có thể lựa chọn một loại truyền thuyết có thể tiếp nhận, coi như sự thực.”
Câu này hợp tình hợp lý, Vân Lang lại hỏi:” Nói vậy cũng không phải không thể, nhưng nếu chấp nhận Nữ Oa dùng bùn nặn ra con người, vậy sao không tiếp nhận nhân loại do khỉ tiến hóa thành? Ông không thể dựa vào ý nghĩ chủ quan mà tin vào khả năng này, bỏ khả năng kia.”
“ Nói chơi thì nghe chơi.”
Vân Lang thong thả đứng dậy đi qua đi lại, tới bên nho sĩ hắc bào, gật gù:” Hay cho câu nói chơi thì nghe chơi, giờ chỉ có hai ta, có phải nên thảo luận chuyện ông trộm đồ nhà ta không?”
Nho sĩ nheo mắt, chưa kịp hành động thì cảm giác đầu bị vật nặng đập bốp một phát, mắt nổ đom đóm, hai tay quờ quạng che chắn, không ngờ trúng thêm một đòn nặng nữa, thân hình lảo đảo ngã xuống.
“ Mẹ nó! Đồ gia gia đây dễ lấy vậy à?” Vân Lang đặt cái bầu bằng thanh đồng lên bàn, chân đá truyền nhân Đạo Chích, sau đó quát về phía sau màn:” Còn kẻ nào nữa?”
Màn chậm rãi kéo ra, lại là người mặc áo bào đen, râu trắng tới ngực, mặt vàng vọt khắc khổ, vừa lắc đầu vừa nói:” Đông Ly Tử cả đời nghiên cứu đạo thuật, thường nói đại đạo có thể đi khắp thiên hạ, tiểu đạo có thể no ấm. Đạo thuật vận dụng diệu ở chỗ có thể chia đều giàu nghèo thiên hạ, hoàng giả có đạo thuật trong tay, có thể nắm giữ thiên hạ, nhân thần có đạo thuật trong tay, chăn dân không lo loạn, bách tính có đạo thuật trong tay, tranh cơm áo với thiên nhiên, tranh quyền với đế vương, tranh lợi với thương cổ. Như thế hình thành đại tranh chi thế, sau đó mọi phân tranh lắng xuống, hình thành cân bằng vi diệu, kế đó vạn thế thái bình.”
Nếu người nào không biết đạo mà ông ta nói ở đây là trộm cắp thì chắc vỗ tay rồi, Vân Lang nhíu mày:” Chẳng phải chính là cách nuôi cổ à?”
Nho sĩ râu trắng ung dung mỉm cười:” Chính là thế, nuôi cổ thì sao nào, đạo thuật vốn không phân thiện ác, chỉ chú trọng ở có lý hay không, đạo thuật này của Đông Ly Tử tất nhiên là vẫn còn thô thiển lắm, nhưng như ngươi vừa nói, thiên hạ có ngàn vạn con đường, không thể vì khả năng này mà bỏ qua khả năng khác, đúng không?”
“ Hành vi của Đông Ly Tử tuy thô bỉ, nhưng đạo lý tới tận cùng đều có chỗ tương thông. Nhớ năm xưa các nước Xuân Thu tranh bá, Chiến Quốc tranh hùng, há chẳng phải đại tranh chi thế? Khi đó chiến loạn liên miên, mạng người như cỏ rác, kẻ có dã tâm có thể tư lợi thiên hạ, vì sao bách tính không thể nắm đạo thuật?”
“ Khắp thế gian là trường mâu sắc bén, bách tính phải tìm được tấm lá chắn hộ thân chứ? Mà Đông Ly Tử những năm qua hành cước thiên hạ, truyền bá đạo thuật của hắn, hắn hi vọng bách tính học được đạo thuật giữ thân, bình tâm mà luận, hắn đã thông qua phương thức của mình mưu lợi cho thiên hạ.”
“ Khi bách tính có đạo thuật, thiên hạ không dám vơ vét tào bạo, huân quý không thể tùy ý bóc lột. Loạn rồi sẽ bình, tranh, chưa chắc không phải thuốc tốt cứu thế, thiên hạ của Tần vững vàng hơn thiên hạ Chu lỏng lẻo, đó là minh chứng.”
“ Đó là lý do vì sao mà Đông Ly Tử sùng bái đạo thuật, đạo này với đạo kia phân ra để luận, không thể xem như nhau.”