Nghe nho sĩ áo đen đó nói một tràng dài, lý lẽ dẫn chứng đầy đủ, Vân Lang chợt thấy ông ta nói hình như có lý, nghĩ tới đó liền giật mình, đám người này thật lợi hại suýt nữa là mình bị tẩy não rồi, lắc đầu tổ chức lại tư tưởng:” Không đúng, trên đời này cần phải có quy củ, quy củ rất quan trọng, chúng ta không thể ai cũng tự đặt ra quy củ của mình, nếu thế thiên hạ sẽ thành thế giới dã thú. Cổ vũ bách tính tự giữ mình, biết phản kháng là tốt, nhưng hắn không thể chạy tới nhà ta ăn trộm. Điều này bất luận thế nào cũng là sai.
Nho sĩ râu trắng cười lớn:” Vân tư mã có thể coi hành vi của hắn là một loại đấu tranh, là hành vi chia đều tài phú. Dù sao ai bảo ngươi có đồ tốt lại dấu đi, một mình hưởng thụ học vấn cao thâm. Vẻn vẹn dăm ba năm, Vân thị ỷ vào học vấn cao thâm mà thành cự phú Trường An, còn bách tính vẫn khốn đốn. Ngươi làm giàu một cách bất công thì đừng trách Đông Ly Tử đi trộm, bởi chuyện xảy ra đều có nguồn cơn.”
“ Khi hắn phát hiện trong học vấn của ngươi có đạo lý cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích nghi thì sống liền mừng rỡ vô cùng, cho rằng nếu không có luận điệu hoang đường khỉ biến thành người thì đây là đạo lý hay nhất thiên hạ.”
Vân Lang thấy mình không có bất kỳ ngôn ngữ chung nào với đám người điên này, vì trong nhân cách của họ, chỉ có học vấn, thiên hạ, không có cá nhân, thậm chí không có bản thân, đó là một đám người vô cùng đáng sợ.
Nhưng kẻ thao thao bất tuyệt nói đạo lý lớn lao thì Vân Lang thấy nhiều rồi, thực sự đem đạo lý hư vô đó đi ra áp dụng hiện thực thì quá đáng sợ.
“ Vậy ông thì học được gì trong học vấn Vân thị?”
Nho sĩ râu trắng lấy từ sau lưng ra một cái bảng đen:” Với lão phu những con số này là tia chớp giữa đêm đen, tới nay là học vấn tốt nhất thiên hạ là ta từng thấy, học vấn Khoa kỹ Tây Bắc chưa nói cái khác, vẻn vẹn nói thôi chói lòa muôn đời.”
“ Đúng thế, đây chính là thứ do sư huynh Ba Cách Đạt của ta nghĩ ra, trải qua nhiều năm chính lý thành như ông thấy bây giờ.” Vân Lang nhìn tấm bảng à một tiếng:
“ Nay ở đâu, lão phu muốn gặp.”
“ Mất rồi.”
Nho sĩ râu trắng tựa hồ sớm biết đáp án này, chỉ mang tâm lý cầu may để hỏi, nay được câu trả lời xác thực, vô cùng thương tâm, ôm tấm bảng đen lẩm bẩm:” Trời đố kỵ anh tài, lão trời già chưa bao giờ cho người cần thọ có được đủ tuổi thọ, thứ vô dụng như lão phu thì lại chẳng chịu chết ...”
Đây là học giả chân chính hơn Đông Ly Tử nhiều lắm, rất phù hợp với cái nhìn của Vân Lang về người nghiên cứu học vấn, chắp tay cung kính hỏi:” Không biết đại danh tiên sinh ...”
Nho sĩ râu trắng phất tay:” Trước lệnh sư huynh như trăng sáng trên trời, thứ đom đóm này đáng kể gì mà nhớ tên.”
Nói xong ôm bảng đen đi luôn.
Đông Ly Tử rên rỉ bò dậy, dùng tay sờ đầu rụt về thấy toàn máu, không chắc lắm hỏi Vân Lang:” Ngươi đánh ta à?”
Vân Lang thản nhiên:” Trộm tới là phải đánh.”
“ Trộm học vấn cũng là trộm à?”
“ Ngươi trộm đã đành, còn khoe khoang trước mặt ta, chê học vấn của ta, ta không đánh mới lạ.”
Đông Ly Tử đứng bật dậy tóm lấy Vân Lang:” Thư phòng của ngươi sách chất tới nóc, vậy mà lại tự tư tự lợi, giữ học vấn riêng mình không cho người đời biết, còn có linh thú trông coi, nếu không phải nó chậm chạp to béo, lão phu đã chết rồi, ngươi mới là trên văn tặc thật sự.”
Vân Lang đẩy ngay hắn ra:” Để ta về nhà cho một bó đuốc, ngươi khỏi phải trộm.”
Đông Ly Tử mắt trợn trừng muốn rách:” Ngươi muốn đốt sách?”
“ Là của ta, ta đốt hay không liên quan gì tới ngươi?”
Đông Ly Tử ngồi sụp xuống đất, mãi lâu sau mới nói:” Nếu ta chết rồi, ngươi không đốt sách nữa chứ?”
“ Hả?” Mồm Vân Lang lại lần nữa mở to như hà mã:
Điên rồi, đám người này điên cả rồi, chỉ là bàn luận học vấn thôi mà, nói chuyện với hai tên, một tên thì thấy bản thân thua kém người nên không muốn sống nữa, một tên vì sẵn sàng đi trộm học vấn, càng sẵn sàng chết vì nó.
Vân Lang bỏ chạy khỏi Tuyên đức điện, lưng đẫm mồ hôi lạnh, quyết định hôm nay tới đây thôi, còn tiếp tục trò chuyện với đám người này thì mình loạn trí mất.
Lưu Triệt lệnh cho y vào Hồng Lư Tự ở năm ngày để học tập lễ pháp, không biết chuyện này cũng nằm trong bố trí của hắn không, dù sao đã thế rồi thì binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn vậy.
Tìm tư lại hỏi chỗ ở của mình, Vân Lang được đưa tới một viện tử lớn ở hậu viện, ở trong sương phòng phía tây, phòng ốc thì không có gì đáng chê trách, cao lớn thoáng đãng, chỉ có điều đơn sơ khiếp người, một cái giường, vài cái rương chứa đỏ, một giá sách có sẵn nghiên mực, chậu đồng, ngoài ra không có gì thêm.
Vân Lang sai tư lại xếp đồ đạc của mình vào chỗ rồi chống cằm ngẫm nghĩ.
Phập! Phập! Phập!
Tiễn pháp của Vân Lang rất tốt, bắn phát nào trúng phát nấy.
“ Mười lăm bước, đây là cái bia tập bắn lớn nhất, và khoảng cách bắn gần nhất mà lão phu từng thấy.” Lại một vị bác sĩ mặc áo bào đen chắp tay sau lưng đứng dưới ánh mặt trời, mặt đầy vẻ khinh thường:
“ Làm như vậy để bồi dưỡng lòng tin, nếu không ta không còn đủ tự tin cầm cung nữa.” Vân Lang tỉnh bơ đáp:
“ Đạo xạ tiễn ở tâm, ở thủ, mà không phải tại người, ngươi dùng mắt nhắm không bằng dùng tâm, dùng thủ nhắm.” Bác sĩ hắc bào đi tới nhận lấy cung từ tay Vân Lang, nhắm mắt giương cung:
Phập! Phập! Phập!
Ba mũi tên như sao băng đuổi nhau trúng giữa bia, lực mạnh gần như xuyên thấu bia.
Bác sĩ hắc bào vừa mỉm cười chuẩn bị giải thích cho Vân Lang biết yếu nghĩa của thuật xạ tiễn thì y đã biến mất rồi, cầm cung đứng đó ngơ ngơ như thằng ngốc.
“ Trà của nhà ngươi ngon thật, ta cũng uống của phủ Trường Bình công chúa rồi, nhưng không ngon bằng.” Đông Ly Tử ngồi quỳ gối sau bàn thấp, khép hờ mắt uống trà, hồi lâu mới nói:
“ À, trà ngon thì cần có nước ngon nữa mới đủ tư vị.” Vân Lang nhìn thấy Đông Ly Tử ngồi dưới mái hiên uống trà của mình cũng chẳng ngạc nhiên nữa:” Này, ngươi trừ trộm của nhà ta thì còn trộm sách nhà ai nữa?”
“ Cái gì gọi là trộm, học vấn thiên hạ là của người thiên hạ, dấu đi không cho ai xem, tích trữ làm của riêng còn tệ hơn cả đám thương cổ. Cả tàng thư của bệ hạ, mỗ cũng lấy không ít, ta thường tới nhà ai thì mục đích là vì tàng thư lâu nhà đó, ai thèm xã giao với đám huân quý. Chỉ là giờ người mời mỗ yến tiệc ngày càng ít.”
Vân Lang ngồi xuống uống trà:” Cứ trộm sách nhà người ta, ai dám mời, sau này muốn tới xem sách ở nhà ta thì vào bằng cổng chính, chiêu đãi đàng hoàng, thích thì sao chép, đừng tùy tiện lấy đi. Sợ ngươi thật, vì cuốn sách mà sẵn sàng chết.”
“ Ha ha ha, nếu dùng mạng đổi lấy đủ số sách có gì không thể, ngươi xuất thân từ đại môn phái, cả đời có điển tịch xem mãi không hết, sư trưởng cao thâm của ngươi còn biên soạn sách mới cho ngươi đọc. Trong hoàn cảnh đó làm sao biết cái khổ của cầu học?”
“ Ta khi còn nhỏ cũng sống khổ lắm, thường xuyên ăn cơm trắng với dưa, đi giày lộ ngón ...” Vân Lang nói được một nửa mới nhớ ra:” Thôi, cái khổ trong miệng ta so với nhà nghèo thiên hạ vẫn không tệ.”
“ Đúng thế, cái khổ của ngươi là phúc phận với bọn ta rồi, trước kia Vân thị ngươi chất đống sách trước cửa, cho bách tính lấy, tuy giá đắt một chút, nhưng đã tốt hơn nhiều kẻ. Nếu ngươi đã muốn làm chút việc cho bách tính, không bằng để ta chiêu mộ trẻ nhà nghèo, tới nhà ngươi chép sách, ngươi cho chúng ăn là đủ.”