Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 571 - Q4 - Chương 025: Chiếm Đoạt Và Dung Nhập.

Q4 - Chương 025: Chiếm đoạt và dung nhập. Q4 - Chương 025: Chiếm đoạt và dung nhập.

Đúng là môn đồ của Đạo Chích mà, đã tới ăn cướp của người ta còn muốn người ta nuôi luôn tiểu cường đạo, chẳng biết hắn dựa vào cái gì đưa ra yêu cầu này.

Nói tới nỗi khổ của bách tính, hắn hận bản thân không thể chịu thay, cũng muốn địa chủ như Vân Lang chịu khổ cùng, chắc hắn có rằng khổ sở là loại hưởng thụ cao cấp, ai cũng nên thử.

Một người hắc bào rực rỡ mặt đẹp như pho tượng Hy Lạp cổ đi vào, treo cung tiễn của Vân Lang lên cốt, đường hoàng ngồi xuống, đợi Vân Lang pha trà cho.

Người ta vừa mới dạy Vân Lang bắn cung, tuy y không nhìn, nhưng cũng phải nhận phần tình cảm đó, nên cầm ấm trà rót cho một chén.

Người hắc báo uống một ngụm, cũng nói:” Đúng là ngon hơn trà nhà Trường Bình công chúa.”

“ Xin hỏi tôn tính đại danh.” Vân Lang chắp tay:

Đông Ly Tử khinh bỉ nói:” Một tên dâm tặc.”

Người hắc bào như không nghe thấy lời phỉ báng đó, vẫn nói:” Ta lấy ca vũ nhập đạo, lấy ca vũ hiến thần linh, lấy ca vũ hiến tổ tông, lấy âm luật hóa giải phí báng nhân gian, ngâm tụng hào khí trong lòng.”

Đông Ly Tử tiếp tục phỉ báng:” Người Sở dâm dục, bệ hạ giao kẻ này một đội vũ cơ mười sáu người, kết quả hai năm sau biến thành hai mươi mốt người rưỡi, bác sĩ Sở Chiêu cống hiến không nhỏ.”

Sở Chiêu cười đầy vẻ hào sảng:” Lòng ta như trăng sáng, há cần tỏ cùng ai. Vân tư mã, ta từng nghe Đại nhạc lệnh Hàn Trạch nói ngươi có một bài Đoản ca hành sáng tác dang dở khi đang say, về sau lại làm Mỹ nhân ca. Hai khúc này một bi thương hào sảng, một uyển chuyển đẹp đẽ, Sở Chiêu nghe xong ba tháng ăn không ngon, không biết gần đây có khúc từ mới không?”

Vân Lang lắc đầu:” Hai năm qua suốt ngày nhung mã chém giết, nơm nớp lo sợ, sức cùng lực kiệt, đâu ra tâm tư sáng tác. Ngược lại hồ già ở biên cương đêm đêm làm người ta ngủ ngon, vài ba phen có cảm ngộ, lại bị tiếng tù và trong doanh phá ngang, muốn đợi khi nào yên tĩnh chính lý hồ âm, nếu dung hợp với đàn sáo, ắt có thu hoạch.”

Sở Chiêu phất ống tay áo:” Người Hồ thô bỉ, làm gì có diệu âm lọt tai được.”

“ Chính vì thô bỉ nên nhạc khúc của họ đơn thuần hoạt bát sôi động, khúc điệu du dương, nghe hết sức vui vẻ. Lại có một bộ phận bao la như như sống núi, khoáng đạt xa xăm, âm điệu cất lên là nổi nỗi nhớ quê nhà. Các ngươi soạn thi văn có quá nhiều quy củ, thích nào là hàm ý nào là ẩn ý, thủ pháp nọ kia, sao có thể so với thứ cảm xúc thuần khiết nhất? ” Vân Lang bác bỏ:

Sở Chiêu ngay vậy không chịu nổi, đứng dậy tức thì:” Mắt thấy mới là thật, năm nay nhiều Hồ thương tới Trường An, mỗ đi xem sao.”

Nói là làm vội vàng đi luôn.

Vân Lang không lạ hành vi quái dị của đám người này nữa, đợi hắn đi rồi mới hỏi:” Vì sao là hai mốt người rưỡi?”

Đông Ly Tử tức tối nghiến răng nhìn bóng lưng Sở Chiêu:” Ở trong bụng chỉ tính một nửa.”

“ Ồ, hắn hẳn xuất thân huân quý.”

“ Huân quý gì, nghe nói là Sở vương tôn, kỳ thực sắp sa sút tới sắp phải làm diện thủ cho người ta rồi, không biết sao khi bệ hạ mời bác sĩ, dùng âm luật được bệ hạ khen ngợi, nên thành bác sĩ âm luât.”

Thường mà nói đạo tặc bị văn sĩ khinh bỉ, Đông Ly Tử lại như cá gặp nước trong đám đệ tử Nho gia, qua hai ngày tiếp xúc với các bác sĩ, Vân Lang nhận ra bọn họ đều để hắn phóng túng.

Nho gia ở giai đoạn này khác rất nhiều ấn tượng của Vân Lang ở đời sau, họ cầu thị, tích tìm tòi khám phá, chưa phải Nho gia cao cao tại thượng coi "thiên hạ vạn bàn giai hạ phẩm".

Hồng lư tự chiếm diện tích rất lớn ở Trường An, là cơ cấu hành chính lớn nhất, nếu tính cả tổ miếu và nghênh tân quán thì ngay cả phủ tể tướng cũng không lớn bằng.

Vân Lang vào Hồng lư tự năm ngày, chỉ cần không ra ngoài coi như hoàn thành giai đoạn học tập, còn lại là đợi Hồng lư tự chọn ngày lành, hoàng đế ban chiếu, tể tướng dùng ấn, chiêu cáo thiên hạ, thế là thành Vĩnh An hầu.

Tước vị này trong số quan nội hầu không thuộc hàng đầu, cũng không tụt lại cuối, giống như cách sống thường ngày của Vân gia, tàm tạm là ổn.

Nghe Hoắc Khứ Bệnh kể, hắn vào Hồng lư tự suốt ngày theo lễ quan lạy cái nọ bái cái kia, còn học cách đi đứng ăn nói, tới lượt y thì thành những cuộc biện luận bất kể ngày đêm, chủ đề tùy hứng tùy thời.

Vân Lang không rõ nếu mình không ứng phó được thì sao, nhưng y nhận định, người nguy hiểm nhất là Đông Ly Tử.

Nho giả ở Đại Hán còn đang ở giai đoạn khởi đầu của nền văn hóa Nho gia hưng thịnh, nho giả ở thời đại này còn đang thu thập sở trường các nhà, hoàn thiện hệ thống học thuật Nho gia đang nguy ngập. Bởi thế bất kể Công Tôn Hoằng hay Đổng Trong Thư đều có thái độ kỳ quái với bách gia, một mặt họ hấp thụ học thuyết khác một cách không mệt mỏi, mặt khác lại tiến hành hủy hoại tàn khốc sự tự do phát triển các học thuyết khác.

Kỳ thực phương pháp dung hòa sát nhập này không phải là do Nho gia sáng tạo, mà là đặc tính vốn có ngay từ khởi đầu của dân tộc Hán.

Khi Hữu Hùng thị cô độc sống trên mảnh đất này, xung quanh họ đều là kẻ địch, không ai là dễ chung sống.

Tộc trưởng Thiếu Điện của Hữu Hùng thị sinh ra hai nhi tử giỏi giang, một về sau gọi là Hoàng Đế, một gọi là Viêm Đế. Một nổi danh với vũ lực cường hãn cuối cùng hóa thành Hiên Viên thị, một nổi tiếng trồng trọt được xưng là Thần Nông thị.

Khi Hoàng Đế thấy mình đã cường đại không ai bằng, ông ta bắt đầu khuếch trương.

Mới đầu ông ta cùng Viêm Đế liên hợp, về sau Viêm Đế thấy Hoàng Đế có tính xâm lược quá mạnh, nên đường ai nấy đi.

Thực lực hoàng đế giảm mạnh, vì thế ông ta nghĩ một biện pháp, là dung hòa sát nhập. Sau khi chinh phục một bộ lạc, ông ta không giết hết kẻ địch nữa, mà sát nhập vào bộ tộc của mình, thế là bộ tộc của Hoàng Đế dần dần cường đại, tác dụng xúc tiến lớn với xã hội nô lệ.

Điểm này có thể nhìn ra từ sự thay đổi của biểu tượng rồng, mới đầu chỉ là con rắn lớn, sau đó thêm vào sừng hươu, râu cá, vảy cá, đầu ngựa ... Tới khi hình tượng con rồng trong lịch sử văn hóa Trung Hoa hoàn thiện, Hoa tộc liền thành bá chủ của mảnh đất phương đông.

Nho gia cũng đi trên con đường đó, bọn họ không phải không cho phép bách gia xuất hiện, mà phải qua lò luyện của Nho gia đã.

Hồng lư tự cũng có rất nhiều thư tịch, Vân Lang lật xem một ít rồi thở dài ném lên bàn, loại sách kiểu bói toán chiếm tỉ lệ quá lớn. Tổng thể mà nói học vấn của Đại Hán nghèo nàn, đại bộ phận là tâm học, nếu bỏ đi sách về lịch sử, luật pháp, chính trị thì cơ bản là không có cái gì gọi là sách thực sự.

( Nông thư) ( Lịch pháp) ( Chế tạo khí vật) ít tới đáng thương, thế nên Lưu Triệt rất coi trọng sách của Vân thị, tới nay vẫn còn sao chép, đó là công trình lớn, không thể hoàn thành trong thời gian ngắn.

Vân Lang rời Tàng thư các, tới một cái sân rộng, trong sân có một cây cổ thụ cực lớn, dưới ánh trăng mờ càng thêm cổ kinh. Ánh đèn tù mù chiếu con đường dẫn tới phương xa, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy gì.

Bầu trời thời này rất đáng xem, nếu như không có trăng sáng thì sao trời chi chít, nhìn rất rõ, màn đêm đen thăm thẳm, không phải màn đèn mờ mờ như đời sau.

Bình Luận (0)
Comment