“ Sao, Vân Lang cũng nghiên cứu tinh tượng à?”
Một hắc bào nhân từ trong bóng tối đi ra, ngồi bên ngọn đèn, vừa vặn có luồng ánh sáng dìu dịu chiếu lên mặt ông ta. Đó là Tư Mã Đàm, phụ thân Tư Mã Thiên, mấy năm không gặp, ông ta từ thái sử lệnh thành bác sĩ rồi.
“ Đêm nay trăng quá sáng, không phải lúc ngắm trăng, nếu Vân Lang có lòng, đợi trăng hạ huyền lui đi, tới Quan tinh đài của lão phu tụ họp.”
Vân Lang đã quen với việc thi thoảng lại có người xuất hiện rồi, đột nhiên trên trời có ngôi sao lóe sáng phía đông băng qua nửa bầu trời biến mất ở phương bắc:” Điều ấy dự báo cho cái gì? Có đại tướng mất sao?”
Tư Mã Đàm cười lớn:” Chẳng dự báo điều gì hết, chỉ là một ngôi sao thôi, nếu như dựa theo quan sát mười mấy năm của lão phu, mỗi một ngôi sao mà đại biểu cho một sự kiện thì nhân sinh quá khổ rồi.”
“ Có sao đâu, tể tướng, Đổng công đều hi vọng dùng thiên đạo áp chế nhân đạo, kiếm tìm thêm luận cứ cũng tốt.”
“ Tinh tượng không giống với các học thuyết khác, nó không tiến bộ cùng thời đại, tinh tượng là bất biến. Bầu trời mà chúng ta nhìn thấy từ thời viễn cổ và bầu trời chúng ta nhìn thấy hôm nay gần như không thay đổi gì cả.” Tư Mã Đàm lắc đầu, ngước mắt nhìn trời:” Cho nên những thứ phát hiện ra bây giờ những người ngắm sao thời viễn cổ đã phát hiện, bầu trời không có nhiều chuyện mới, đạo tinh tượng trăm năm quá không có gì tiến bộ. Cho nên ta muốn quan sát bầu trời gần hơn, ta thử leo lên đỉnh Thái Sơn ...”
“ Nhìn trời sao trên đỉnh Thái Sơn có khác gì dưới đất không?”
Tư Mã Đàm thương cảm:” Không, có lẽ là leo chưa đủ cao.”
Vân Lang thầm thương hại cho thiên văn học thời đại này, khoảng cách giữa các vì sao và trái đất tính bằng năm ánh sáng, muốn dựa vào leo lên núi cao để tới gần sao hơn chỉ hoài công thôi, chuyển đề tài:” Tiên sinh biết không? Tại hạ và lệnh lang năm nay bắt đầu tạo ra một công cụ viết sách, vứt bỏ thẻ tre, thẻ gỗ nặng nề, cũng không dùng lụa trắng quý giá, ta gọi thứ đó là giấy.”
“ Giấy có lâu rồi mà.” Tư Mã Đàm không hiểu:
Vân Lang xoa tay, nghĩ tới giấy, bản thân y cũng kích động:” Ta không nói tới loại giấy vàng khè, đụng vào là nát vô dụng đó.”
“ Ồ, vậy giấy Vân Lang nói thế nào?”
“ Ta nói tới loại giấy trắng như tuyết, mỏng như lụa, có thể gấp, vò, dễ nhận mực, không dễ bay màu, chỉ một quyền chứa hàng vạn chữ, cầm một quyển trong tay có thể hiểu đạo lý thiên hạ.”
Tư Mã Đàm chắp tay một cái:” Nếu Vân Lang thực sự làm được thứ đó, khuyển tử theo ngươi cả đời không sao.”
“ Không không, lệnh lang chí lớn, Vân gia nhỏ bé không chứa được côn bằng, dù là cố giữ lại, cũng bị thiên hạ chê cười nghìn năm, không lãi.”
Tư Mã Đàm đưa cho Vân Lang một nắm đỗ:” Sao Vân Lang coi trọng khuyển tử của lão phu như thế?”
“ Một phen khổ chiến ở Bạch Đăng Sơn, bôn ba tới Thụ Hàng thành, nhìn hai năm chưa rõ một người thì lãng phí đôi mắt này rồi.”
Tư Mã Đàm rất đắc ý:” Vân Lang thấy nó sau này sẽ vượt qua lão phu chứ?”
Vân Lang nhìn Tư Mã Đàm không chớp, khó xử nói:” Không nói thì hơn tiên sinh không thích nghe đâu.”
“ Nói đi nói đi, coi như tán gẫu thôi mà.”
Vân Lang gãi đầu gãi tai:” Nếu đặt hai người cạnh nhau, nói thế nào nhỉ, lệnh lang là vầng trăng sáng vằng vặc, còn tiên sinh ... chỉ là đống rác.”
Tư Mã Đàm trật khớp hàm, có chút giận:” Lão phu không kém đến thế chứ?”
Vân Lang ném hạt đỗ vào mồm:” Tiên sinh tất nhiên là bậc trí giả, chỉ là thành tựu tương lai của lệnh lang quá mức to lớn, không ai đuổi kịp.”
Tư Mã Đàm sửng sốt, ông ta cũng tin nhi tử sẽ thành tài, nhưng tới mức như Vân Lang nói thì ngoài dự liệu:” Sao khẳng định như thế?”
“ Vì ta đã nhìn thấy lệnh lang đang đi trên con đường chói lọi rồi, chỉ cần không quấy nhiễu, giúp hắn loại bỏ chút khó khăn, sẽ có một ngày hào quang bùng nổ.”
“ Thật sao ...” Tư Mã Đàm cô độc đứng lên, chắp tay một cái, ông ta bị những lời của Vân Lang đả kích không nhỏ:
Vân Lang nhìn theo bóng lưng Tư Mã Đàm lẩm bẩm:” Ta không nói bừa, so với con ông, ông đúng là đống rác.”
Văn nhân Đại Hán so với Tư Mã Thiên, có rất ít người không phải là rác rưởi.
Đợi thêm một lúc không thấy yêu ma quỷ quái nào nhảy ra nữa, Vân Lang thấy ở lại nơi này rất ngủ, gió lạnh thổi ù ù, siết chặt áo lông, chạy như trộm trở về phòng.
Trường An thực sự là quá lạnh, nhà cửa của Hồng lư tự làm quá cao lớn, cái chậu lửa thì cháy như thoi thóp đợi tắt, phòng toàn mùi than, hít thở khó chịu.
Vân Lang quấn chăn ngủ được một lúc thì bị lạnh làm thức dậy, thò đầu nhìn thấy lửa đã tắt, bên ngoài tối om, mặt trăng đã bị mây đen che mất rồi, khắp đất trời ngoại trừ khí lạnh ra thì chẳng còn gì.
Đêm lạnh thế này chẳng ngủ nổi, Vân Lang quyết đoán khoác áo choàng, ngồi bên chậu đột lửa.
Cúi được đốt cháy, trong phòng khói cuồn cuộn, che mũi ho một lúc vội đi mở cửa, phát hiện ra rất nhiều gian phòng còn ánh đèn, mắt đảo một vòng rồi nhếch mép cười gian …
Lòng đã có kế Vân Lang nhanh chóng thụt đầu vào trong phòng, đợi lửa cháy to rồi cho thêm than gỗ, có việc để làm rồi, nhất là ngồi đốt lửa, đêm không còn quá khó sống nữa.
Rượu thời này nồng độ quá thấp, uống càng nhiều càng lạnh, chỉ có cách hâm nóng lên uống mới thấy ấm áp được một chút.
Thịt dê khô cũng vậy, đương nhiên, bánh cũng bánh nướng nóng, Vân Lang vào Hồng lư tự mang theo nhiều nhất là những thứ thực phẩm khô. Hoắc Khứ Bệnh khi ở Hồng lư tự thiếu chút nữa chết đói, cảnh cáo Vân Lang tới ba lần.
Ở trong quân ăn uống do Vân Lang quản lý, thêm vào ăn chực ở Vân gia cũng nhiều, đa phần đám Hoắc Khứ Bệnh đã ăn uống không giống người Hán nữa.
Ở đạo ẩm thực, Vân gia đã đi đầu Đại Hán rồi.
Chẳng bao lâu chậu lửa cháy mỗi lúc một lớn, vì tránh bị khói than hun chết, Vân Lang không đóng cửa sổ lại, đêm lạnh thế này có gì ấm lòng hơn nồi cháo.
Hì hụi bắc giá, đặt nồi, xoa xoa tay ngồi nhìn nồi cháo sôi dần, Vân Lang dùng dao nhỏ thái từng miếng thịt dê cho vào nồi cháo, số còn lại xiên qua nước trên lửa, đợi nó chảy mỡ xèo xèo rồi cắn ăn.
Thế nào mà cắn một miếng cảnh thảo nguyên bao la hiện ra trước mắt, lại nhớ ngày ngồi trên tường thành cùng Tào Tương nướng thịt cho qua thời gian buồn tẻ.
Con người thật kỳ quái, lúc ở đó thì chỉ một lòng muốn về nhà, về rồi lại nhớ.
A Kiều đã phái người len lén nói với y, sau khi y phong hầu sẽ cùng Tào Tương thay thế vị trí tả hữu thiếu khanh bị thiến của Ti nông tự. Nhi Khoan lão quan là người tốt hiếm có ở Đại Hán, nổi tiếng chẳng bao giờ tranh giành, xung đột với ai trên triều. Gặp thượng cấp như vậy thì ngoan ngoãn mà làm ruộng thôi, người ta nói rõ ràng, vị trí Đại ti nông chưa tới lượt hai tên tiểu tử đâu.
Cháo sôi rồi, đêm lạnh thế này ai kháng cự nổi một nồi chào sôi ùng ục chứ.
Dù sao hơi lạnh không bởi vì ai là bác sĩ mà tha cho người ấy, Vân Lang dùng quạt ra sức quạt hơi thịt bốc ra từ nồi cháo, sau đó híp mắt nhìn cửa sổ, đợi người đầu tiên thò đầu nhìn.
Đoán chừng sẽ có rất nhiều bác sĩ tới, bọn họ trước đó vì giữ thân phận, không muốn bàn chuyện học vấn với một tên nhãi ranh, thế nên toàn kiếm cớ xuất hiện thình lình, sáng dậy ra giếng lấy nước rửa mặt cũng “tình cờ” bắt gặp một vị, sau đó đàm đạo cả canh giờ không kịp đánh răng chua mồm. Hôm qua hơi đau bụng, ấy vậy mà có một vị lượn lờ gần nhà xí, không biết có thứ học vấn “bốc mùi” gì muốn nói với y ở chỗ ấy, phiền không sao kể siết.
Không bằng tiên hạ thủ vi cường, mời hết ra một mẻ.
….