Ánh mắt Đông Ly Tử nhìn Vân Lang sắc như dao, những bác sĩ khác thì thầm to nhỏ với nhau. Vân Lang thì cười thầm đắc ý, thay bằng để họ nối nhau làm khó mình, chẳng bằng lấy ra khó khăn làm khó họ trước mới an nhàn được.
Vân gia nếu như tùy tiện dạy vài đệ tử thì không sao, nếu muốn mở học đường quy mô lớn, cuối cùng giống Khổng phu tử có ba nghìn đệ tử thì vượt qua giới hạn của Lưu Triệt rồi.
Ý nghĩa của học đường ra sao, không ai hiểu rõ uy lực của nó hơn Vân Lang, nhiều khi nó là cột trụ của một đế quốc.
Từ xưa tới nay, phàm là đế vương có chí tiến thủ thì không ai không chú trọng kiến thiết học đường. Dù thế nào nhân tài do mình bồi dưỡng ra cũng đáng tin hơn nhân tài bên ngoài, đôi khi lịch sử lợi dụng tình nghĩa sư đồ để duy trì cục diện hòa bình còn vững chắc hơn cả hòa bình dựa vào lợi ích.
Có tình nghĩa sư đồ, lợi ích của mọi người cơ bản nhất trí.
Vân Lang nhất định khiến Lưu Triệt coi trọng Phú Quý thành, tuyệt đối không thể như bây giờ, mặc nó phát triển sau đó hái quả ngọt.
Đưa Thái học vào Phú Quý thành, đại biểu sau này đại bộ phận quan lại đều tận mắt nhìn tòa thành này trở nên hưng thịnh ra sao, sẽ ảnh hưởng tới kiếp sống quan trường của họ về sau.
Mọi người có chủ đề mới, tất nhiên là bàn luận xoay quanh việc xây dựng ra sao, lựa chọn nhân tài thế nào, căn phòng nhỏ bập bùng ánh lửa, nhìn hình dáng của Thái học trên tường dần dần trở nên rõ ràng, hứng trí của mọi người càng cao.
Rượu ấm càng trợ hứng, càng khiến các bác sĩ thường ngày đem suy nghĩ áp ức đem hết ra nói.
Viên Cố Sinh tay vỗ một tòa chủ điện trên bức tranh, nói lớn:” Điện này sẽ là Minh Đức điện, lão phu muốn lấy làm chủ điện, giảng dạy, chư vị thấy nào?”
Không ai trả lời, ánh mắt mỗi người đều nhìn vào một tòa điện, đặt tên cho nó.
Vân Lang tủm tỉm cười nhìn bầu trời sáng trắng ngoài cửa sổ, hoa tuyết lất phất, thi thoảng theo gió bay vào phòng, chốc lát bị hơi nóng hóa thành hư vô.
Tuyệt đại đa số thời gian Vân Lang chỉ làm một ít, hoặc là khởi đầu, dẫn dắt mọi người thực hiện ý tưởng của y, y sẽ mượn sức người khác, âm thầm uốn nắn thiên hạ này theo ý mình.
Việc này sẽ tốn rất nhiều thời gian, song Vân Lang đã hạ quyết tâm rồi, không chịu được cô tịch, sao có thể đón ngày huy hoàng.
Viên Cố Sinh đã say rồi, loạng choạng đứng dậy, đẩy cửa ra nhìn tuyết trắng bay tán loạn, nghẹn ngào hô:” Chuyện này không thành, lão phu chết không nhắm mắt.”
Nói xong lảo đảo đi vào gió tuyết, bóng lưng như thông già, tuy lắc lư nhưng vô cùng kiên định.
Tư Mã Đàm mặt đỏ gay chỉ Vân Lang:” Ngươi nói lão phu so với khuyến tử chỉ là đống rác, lão phu sẽ đi khắp nơi mời hảo hữu ngày nào cùng tới Trường An tham gia sự kiện trọng đại này, để ngươi thấy lão phu không phải vô dụng.”
Trường tiêu của Sở Chiêu truyền ra âm cuối cùng, cho vào túi gấm cười:” Mỗ phải thuyết phục Đại nhạc lệnh chuyển nhạc phủ vào Thái học.”
Đông Ly Tử tức giận:” Để ngươi trà đạp thêm nhiều vũ cơ à?”
“ Nếu không tự kiềm chế được, ta sẽ tự cung.” Sở Chiêu đưa ra lời thề độc, nói xong tiêu sái mà đi.
Những người khác cười rộ lên, thấy lời Sở Chiêu nói vô cùng hợp khẩu vị, lý tưởng bọn họ chờ đợi bao nhiêu năm qua một đêm tuyết trở nên vô cùng đặc sắc, lần lượt thi lễ với Vân Lang, người leo cửa sổ, người hát vang, phấn chấn mà đi.
Người đi rồi, cửa chính, cửa sổ mở toang, căn phòng tức thì lạnh ngắt, mặt đất nào bát nào đũa, nào vết rượu vết thức ăn, tường thì lem luốc, chẳng cai quản. Chỉ còn Đông Ly Tử nhanh chóng đóng cửa lại, nhìn chằm chằm Vân Lang.
Vân Lang lấy chổi, quét hết rác vào góc tường, ném chén bát vào thùng gỗ, sau đó cuốn áo choàng leo lên giường.
“ Ngươi định ngủ sao?” Đông Ly Tử giọng âm trầm:
Vân Lang chẳng thèm ngẩng đầu lên:” Buồn ngủ thì ngủ chứ làm gì, mỗ làm việc không tới lượt một tên Tú Y sứ giả lải nhải đâu.”
Xưa nay chưa ai dám xem thường Tú Y sứ giả như thế, Đông Ly Tử nghiến răng:” Ngươi ngầm kết hội, ý đồ lật nhào ý chỉ của bệ hạ, có biết tội chưa?”
Vân Lang lười nhác đáp:” Ngươi có tin rằng chuyện này tới tai bệ hạ, bệ hạ chỉ cảm thấy vui mừng, cho rằng trong số thần tử của mình, rốt cuộc xuất hiện vài người không phải giá áo túi cơm rồi không? Đông Ly Tử, ngươi tạm bỏ thân phận mật thám của mình, nhìn nhận sự việc xem, mở rộng Thái học lên gấp chục lần có lợi hay hại với giang sơn?”
“ Tốt hay xấu không phải do chúng ta tự định đoạt được, mà phải do bệ hạ quyết định.” Đông Lý Tử cắt lời:
“ Láo toét, ngươi có biết bệ hạ mỗi ngày phê duyệt năm trăm cân tấu chương? Ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng đông bắc vẫn bị Hung Nô quấy nhiễu, Hà Đông lũ lụt bách tính lưu ly thất tán, một mình bệ hạ làm sao có thể cai trị cả thiên hạ dọc ngang vạn dặm. Bệ hạ cần thần tử hữu dụng trợ giúp, đưa ra kiến nghị hữu ích, chứ không phải là loại ngu xuẩn như ngươi chỉ biết ném hết chuyện lớn nhỏ lên bàn bệ hạ, chỉ biết đợi bệ hạ định đoạt mà không biết phân ưu, thứ như ngươi là thần tử sao?” Vân Lang càng nói càng kịch liệt, cuối cùng vỗ giường chỉ mặt Đông Ly Tử, lời nói vô cùng đánh thép:” Cuối cùng, xéo đi cho gia gia ngủ, ngươi có tin còn dám lải nhải, ta tìm Hà Sầu Hữu để ông ấy đầy ngươi ra Bắc Hải chăn cừu không?”
Đông Ly Tử tức thì tài mặt:” Chuyện này mỗ sẽ tấu lên.”
Vân Lang rút dưới mông ra cuốn thẻ trúc ném xuống đất:” Không cần ngươi lắm lời, toàn bộ ý tưởng của ta ở đây, sao chép lại rồi dâng lên, nếu thấy sót chỗ nào thì giúp ta bù vào. Vân mỗ quang minh lỗi lạc, không phải sợ gì hết.”
Tú Y sứ giả xưa nay là là sự tồn tại khủng khiếp nhất Đại Hán, dù là Đình úy phủ toàn đám khốc lại cũng không so được.
Có điều sau khi gặp Hà Sầu Hữu, cái quần thể này đã không còn chút thần bí nào với Vân Lang nữa. Không còn sự thần bí, nhưng câu chuyện mang tính truyền kỳ người ta kháo nhau về Tú Y sứ giả lọt vào tai Vân Lang chỉ là chuyện cười.
Ngay dưới vành mắt Hà Sầu Hữu mà y còn dám giết Tú Y sứ giả, nói gì tới thứ rẻ rách chỉ biết bắt nạt một đám bác sĩ thật thà này.
Đông Ly Tử hoang mang nhặt cuộn thẻ trúc lên:” Ngươi không lo tước vị sắp ban có biến cố à?”
Vân Lang chóp chép miệng vài cái:” Hầu tước với ta dễ như trở bàn tay, ngươi nghĩ ta sợ mất lòng bệ hạ à? Bệ hạ vốn chẳng ưa gì ta, nhìn ta đã chướng mắt, nhưng bệ hạ vẫn phải phong hầu cho ta, vì công lao của ta từ năm mười lăm tuổi đã đủ phong tước rồi, bệ hạ càng trì hoãn càng khó xử thôi.”
“ Bệ hạ có thể giết ngươi.” Đông Ly Tử nghiến răng ken két, làm sao có thử vô pháp vô thiên tới mức ấy:
“ Ngu xuẩn, có biết hơn một thành thuế năm ngoái của triều đình nhờ ta mà có không? Trong tay ta đâu có thứ gì khiến bệ hạ bất an, ngược lại còn đem tới lợi ích vô cùng cho bệ hạ. Lần này xây Thái học ở Phú Quý thành không cần bệ hạ bỏ tiền, lại có thể mở rực lớn, có hại cho bệ hạ không?” Vân Lang cuốn mình trong chăn ấm, lẩm bẩm:” Chỉ loại ngu xuẩn như ngươi mới nghĩ ta chống đối bệ hạ, chống đối như ta, nhất định bệ hạ vỗ bàn quát, kiếm cho trẫm thật nhiều người như vậy.”
“ Cho nên cái thứ ngu ngốc như ngươi nên nghe lời người thông minh, đem chuyện thảo luận đêm nay báo cho bệ hạ, nếu cái gì không hiểu thì xem tóm tắt ta viết. Nếu khẻo léo bỏ qua một số ngôn luận của ta, thay bằng của ngươi, có khi ngươi được bệ hạ thưởng đấy.”
Đông Ly Tử bị chửi tối cả mặt, song mấy lời cuối khiến hắn cực kỳ động lòng, vẫn cố khắc chế:” Vì sao phải thay lời của ngươi?”
Vân Lang bực bội chùm áo kín mặt:” Công lao ta nhiều tới mức không có chỗ để rồi, đi đi, mệt chết, nhớ đốt lửa lớn lên.”