Chập tối, Đông Ly Tử mang một cuốn thẻ trúc lớn tới Kiến Chương cung.
Lưu Triệt ngồi sau bàn, bỏ văn thư đang đọc xuống, nhận lấy tấu chương của Đông Ly Tử từ tay hoạn quan Tùy Việt, cởi giây thừng đọc, thuận miệng hỏi:” Vân Lang đang làm gì?”
Đông Ly Tử cẩn thận đáp:” Khi thần rời Hồng lư tự thì y vẫn ngủ.”
Lưu Triệt xem được một đoạn hỏi:” Ai nói để trẫm làm tế tửu Thái học?”
Đông Ly Tử nhìn trộm hoàng đế, thấy hoàng đế không giận mới nói:” Là thần.”
“ Đám người Viên Cố Sinh có phản đối không?”
“ Họ nói quy mô Thái học quá lớn, tương lai là trụ cột quốc gia, không tiện đặt vào tay người ngoài.”
Lưu Triệt gật gù:” Nói tới tấm lòng với trẫm thì những người này vẫn có, Tùy Việt, đem văn thư cho tể tướng, hỏi ý kiến ông ấy. Nói rằng, về cơ bản trẫm đồng ý, nếu như họ tự tin có thể lấy được tiền từ chỗ A Kiều xây Thái học, quốc khô không cần bỏ tiền nữa. Bảo ông ta soạn văn thư, ban bố thiên hạ chuyện thành lập Thái học, chuyện này phải nhanh, chiêu cao thiên hạ quận quyện tiến cử hiền lương nhập kinh.”
Tùy Việt từ sau rèm đi ra, quỳ bên người Lưu Triệt, nhận lấy văn thư, rồi đi lùi ra khỏi Kiến Chương cung.
Lưu Triệu nhìn Đông Ly Tử vẫn phủ phục dưới đất, mỉm cười:” Làm việc được lắm, xem ra ngươi rất hòa hợp với những bác sĩ ấy, tính một đại công, tới Thiếu phủ báo danh đi.”
Đông Ly Tử nghe lời mừng lắm, dập đầu ba cái rồi lui.
Lưu Triệt ngẩng đầu nhìn trần đại điện hồi lâu cuối cùng lắc đầu:” Trẫm không nhìn ra có chỗ nào không ổn, cho bọn họ toại nguyện đi.”
…………….. ……………….
Ngày mùa đông rất ngắn, nhất là vào ngày mà tuyết cứ rơi suốt thì bóng tối tới càng nhanh.
Vân Lang trở mình ngồi dậy nhìn bầu trời mù mịt lẩm bẩm:” Ta ngủ bao lâu rồi, sao trời vẫn chưa sáng hẳn?”
Đông Ly Tử đang cời than củi nói:” Ngươi ngủ cả ngày rồi, giờ là chập tối.”
Vân Lang nhìn mặt hắn hớn hở là biết chuyện gì, ngáp:” Tên cẩu nô tài hưởng hết lợi ích rồi.”
Đông Ly Tử đã không lấn cấn gì với những lời ác độc của Vân Lang nữa:” Bệ hạ đã chuẩn tấu chương của chúng ta, phát cho tể tướng phủ thương nghị, một khi thành văn sẽ chiêu cáo thiên hạ, không lâu nữa có con cháu hiền lương tiến kinh.”
Vân Lang làm ướt khăn tay, lau qua mặt, gọi Đông Ly Tử chuẩn bị nước ấm, súc miệng sòng sọc phun ra ngoài cửa sổ:” Vốn là chuyện có lợi với quốc gia, với bệ hạ, với bách tính, bệ hạ là thiên tử thánh minh, không có lý do gì không đồng ý.”
Đông Ly Tử gật đầu liên hồi, còn lấy lòng:” Tư mã cao kiến, đêm nay chúng ta lại dạ đàm? Hạ quan đã chuẩn bị tửu yến rồi.”
Vân Lang nhìn tuyết vẫn rơi, thấy chủ ý này không tệ, thời tiết này chỉ ăn chơi ca vũ ra thì còn làm gì để làm nữa đâu:” Bảo Sở Chiêu đưa ít vũ cơ tới đây, tửu yến mà không ca vũ thì còn ra thể thống gì, đêm qua bàn việc rồi, đêm nay ăn mừng.”
Đông Ly Tử vỗ tay cười lớn:” Đã nói với Sở Chiêu rồi, nếu tư mã thấy đêm dài cô quạnh ...”
Vân Lang xua tay ngay:” Nhà có hãn thê, chỉ xem ca vũ thôi.”
Đông Ly Tử thông cảm lắm:” Trong nhà hạ quan cũng thế, đáng tiếc! Đáng tiếc!”
Vãn yến lại bắt đầu, có thêm một vị khách đặc thù, yết giá của Công Tôn Hoằng.
Vị lão quan này đọc cho các bác sĩ nghe tấu chương chuẩn bị trình lên hoàng đế.
Các bác sĩ vẻ mặt đặc sắc, chỉ có Viên Cố Sinh mỉm cười biểu thị khâm phục, chúc mừng Công Tôn Hoằng, các vị bác sĩ khác thì không dễ coi, chỉ ngồi uống rượu, có vẻ chẳng hứng thú với tin tức Công Tôn Hoằng ném ra.
Bọn họ càng nhiệt tình nâng chén mời Vân Lang.
Phàm là người có thể làm yết giá thì có ai không nhanh nhạy tinh ý, chỉ vài chén rượu vào bụng là làm rõ nguyên nhân tấu chương của tể tướng không được hoan nghênh, nhìn Vân Lang thật sâu rồi rời đi.
Vân Lang không có chút biểu hiện nào với hành vi của yết giá đó, sắp phong hầu rồi mà còn đi giải thích gì với một yết giá là sự sỉ nhục với huân quý cao cấp nhất Đại Hán.
Nếu có nghi vấn gì thì phải do Công Tôn Hoằng đích thân tới. Từ nay về sau, ngươi có thể chất vấn Vân Lang chỉ có Lưu Triệt.
Tào Tương làm việc chưa bao giờ giải thích với ai, bao gồm cả thời hắn làm sằng làm bậy ở Trường An, dù là người Đình úy phủ muốn bào trạch viện của Bình Dương hầu cũng phải tấu báo hoàng đế.
Giả như hoàng đế không để ý, vậy bất luận Tào Tương làm gì đều không ai tới hỏi tội.
Người ta đánh nhau vỡ đầu leo lên tước vị hầu gia chính là vì đặc quyền này, một khi sở hữu nó, nếm trải nó, chẳng ai muốn buông tay.
Trong tất cả quan nội hầu của Đại Hán, chỉ có Công Tôn Hoằng là đắp chăn rách ngủ, vì thế bị coi là quái vật trong huân quý.
Trung đại phu ngầm cáo trạng với hoàng đế, nói ông ta làm mất mặt huân quý, còn có hiềm nghi lừa đời trộm danh. Công Tôn Hoằng trả lời rằng, đúng là ông ta mua danh kiếm tiếng, nhưng không phải vì mình, mà là vì hoàng triều, nói trên làm ắt có dưới học, một người danh liệt tam công mà vẫn đắp chăn rách, ngày ăn bát cơm gạo thô, vậy dù chỉ một người học theo cũng là tốt cho hoàng triều.
Lưu Triệt nghe mà cảm động, khen ông ta có phong thái hiền nhân cổ xưa.
Từ đó trở đi Công Tôn Hoằng bị toàn bộ huân quý bài xích cô lập, vì ông ta là ác đồ phá hỏng lợi ích của huân quý, không thể thân cận, mà còn phải giết cho sớm.
Vân Lang rất tán đồng cách làm của huân quý, một đám người tắm máu vứt đầu mới có được ít ích lợi, giờ lại phải bỏ đi, hành vi của Công Tôn Hoằng rõ ràng là chống lại huân quý.
Yết giá đi rồi, Viên Cố Sinh mặt sa sầm, mãi lâu sau mới thở hắt ra:” Công Tôn Hoằng giỏi cơ biến, không có lập trường, loại người này không thể vào Thái học, càng không thể học theo.”
Vân Lang cười:” Tể tướng dễ chết, ông ta một lòng cầu sinh đâu đáng trách.”
Viên Cố Sinh cảm thán:” Hai mươi tuổi hoàng son rực rỡ sợ chết là đương nhiên, ba mươi tuổi nhiều níu kéo sợ chết là đáng kính, bốn mươi tuổi mẹ chết con lớn, sợ chết là thiên tính. Năm mươi tuổi tri thiên mệnh mà còn sợ chết, lão phu cho rằng chẳng hiểu gì, sáu mươi tuổi cái tuổi nên chết mà sợ chết thì là đã chết rồi, bảy mươi chết chắc mà sợ chết thì đó là già mà không chết thành tặc. Nên sống thì sống, nên chết thì chết, mới là đại đạo sinh tử.”
Vân Lang thích lời giải nghĩa này, vì tương đương nói tuổi của y sợ chết không ai được chê trách, nâng chén lên:” Hôm nay Vân mỗ đã biết khi nào nên chết rồi, chư công, cạn.”
Đêm nay khác đêm qua, đêm qua u ám, đêm nay cuồng hoan.
Cùng một nhóm người, chỉ tâm cảnh là khác, Vân Lang nhìn đám văn sĩ buông thả ăn uống, thầm thở dài, phàm là người thì có ai muốn tài hoa mình mai một đâu.
Những vị bác sĩ này đều là người có tài hoa vượt trội, thương ngày chỉ phụ trách bảo quản hồ sơ văn hiến, truyền thụ học vấn, bồi dưỡng nhân tài, chờ hoàng kế triệu kiến giải đáp nghi hoặc.
Trong những chức trách đó bồi dưỡng nhân tài là quan trọng nhất, nhưng lại ít làm, dù có chỉ là dạy dỗ con cháu hoàng gia, tốn công lại dễ gây mất lòng. Vì con cháu hoàng tộc quật cường khó bảo, mà chúng học không ra sao, người bị phạt lại là bọn họ.
Dạy dỗ con cháu huân quý bình dân thì không có nỗi lo này, lại có thể thế lực của mình, khi lui về cũng thu được ít thịt lợn. Nếu bồi dưỡng ra đệ tử xuất sắc, hoài bão cả đời cũng có thể gửi gắm cho đệ tử.
Ai cũng thế, Vân Lang há có thể là ngoại lệ?