Vân Lang mở tiệc liền ba ngày, mọi người liền thân như một nhà, tuy chẳng biết trong lòng họ nghĩ gì, chí ít bề ngoài xưng huynh gọi đệ, đùa giỡn thoải mái.
Buổi tối cuối cùng ở Hồng lư tự, Vân Lang được Viên Cố Sinh dẫn tới nhà tắm lớn.
Trong hoàn cảnh bốn bề gió lùa, y tắm một hồi thống khổ nhất đời, sau đó được đưa tới một gian tĩnh thất, phòng rất rộng, lại chỉ có một cái bồ đoàn, một cái đèn, một lư hương và một nén hương lớn.
“ Nghiền ngẫm quá khứ, xem xét bản thân, rửa lòng quét phổi, thay đổi diện mạo, người quân tử mỗi ngày ba lần tự cảnh tỉnh bản thân, Vân Lang vạn vạn lần chớ tự lầm lỡ.” Viên Cố Sinh đặt một cành gai bên cạnh Vân Lang:” Mỗi roi, mỗi vết thương, một quá khứ.”
Nói xong rời đi đóng cửa lại để Vân Lang có thời gian kiểm điểm lại bản thân.
Vân Lang cầm cành gai lên tay, đập kẽ vào lòng bàn tay, đau tái mặt, bỏ luôn ý tự ngược, ngáp dài nhìn quanh quất, quả nhiên thấy Đông Ly Tử thập thò ở cửa sổ.
Đông Ly Tử ném hai cái chăn vào, nói nhỏ:” Giờ mão ngày mai ta lại tới.”
Vân Lang cười với hắn thật tươi, sau đó trải một cái, đắp một cái, chuẩn bị đi ngủ, tiệc tùng ba ngày làm y mệt mỏi, nhìn cái cành gai lẩm bẩm:” Ta tới đây đã là may mắn lớn cho thế giới này rồi, chẳng có quái gì phải kiểm điểm hết.”
Sáng hôm sau cửa hoàng cung vừa mở Vân Lang được đưa vào nơi trọng yếu nhất của Đại Hán. Có điều Vân Lang khá là thất vọng, khung cảnh không có gì đặc sắc, giống như Hồng lư tự, chẳng qua là tường cao hơn, nhà lớn hơn, đường lát đá thì rộng thênh thang, chẳng ích lợi gì ngoài việc tạo điều kiện gió bắc hoành hành thổi ù ù lạnh run người.
Đi bộ mỏi cả chân, hết hành lang này lại nối với cổng khác, Vân Lang không thèm ghi nhớ đường nữa, đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng bước chân vào đại điện của Lưu Triệt, trần nhà rất cao, cao tới mức làm người ta tưởng đang ở ngoài trời.
Sàn nhà trơn bóng, Vân Lang đi tất bước trên đó bị hoạn quan dẫn đường nhìn suốt, dù sao tất có năm ngón chân thì họ chưa thấy bao giờ.
Người y khô nóng, một phần là vì vừa đi quãng đường dài, hai là căng thẳng, hai là tò mò về hầu tước, Vân Lang rất muốn biết mình sẽ trải qua quá trình ban tước ra sao.
Ngay từ giây phút đầu bước vào Kiến Chương Cung, Vân Lang đã cúi đầu xuống, đây là nơi ở của đế vương cùng nhiều bậc tiền nhân, giữ chút tôn kính là điều nên làm.
Vân Lang đi được hai mươi bước thì dừng lại theo bước chân của Tùy Việt, trước mặt y là một cái bàn thấp đen nhanh, trên bàn là bộ quan phục hai màu đen và đỏ tía đan xen, một mũ tiến hiến, một đai ngọc, một cái khay, trên khay có đôi ngọc bích, ngọc đấu, ngọc điệp.
Khó khăn lắm mới thành hầu gia, Vân Lang hi vọng có nghi lễ long trọng, cho dù không hoành tráng như lúc Hoắc Khứ Bệnh phong hầu, ít nhất cũng phải có một đám huân quý đứng bên chúc mừng chứ?
Nhìn trái nhìn phải không thấy Tùy Việt đâu nữa, cả cung điện bao la chỉ có y và Lưu Triệt, hai người còn cách nhau ít nhất năm trượng ( ~ 15m)
Vài cái cột có trạm rồng cuốn quay phát ra tiếng động nhỏ, chắc là do lửa cháy bên trong gây ra, cả cung diện hơi nóng hầm hập, Vân Lang ở một lúc đã toát mồ hôi.
Thời gian qua đa số thời gian Lưu Triệt sống ở Trường Môn cung, tuy là hàng xóm đấy, hai người trước giờ gặp nhau tổng cộng bốn lần.
Ngay cả lần đầu tiên Vân Lang mặt sưng húp không nhìn thấy ai, hay cái lần y giết người trước mặt hắn cũng không quỷ dị như lần này, lễ phong hầu mà chỉ có hai người, không phù hợp với quy củ.
Kiếm được cái tước hầu gia, quan trọng là phải khoe khoang trước mặt mọi người, khi Hoắc Khứ Bệnh phong hầu, nào ban khôi giáp, nào kim ngân, bốn mỹ nhân đất Triệu, hoàng đế còn đích thân kể công tích của hắn trước triều cho bách quan nghe.
Vân Lang thấy công tích mình rất đường hoàng, chẳng phải che dấu ai, vì sao không triệu kiến văn võ dại thần tới phong hầu? Có chướng mắt mình thì cũng không nên quá đáng thế chứ?
Rõ ràng đây không phải điển lễ gì cả, Lưu Triệt vẫn đang phê duyệt tấu chương, chẳng thèm nhìn ai.
“ Mặc vào!”
Đại điện chắc thiết kế tiếng vọng, Lưu Triệt chỉ khẽ nói là truyền rõ vào tai Vân Lang.
Từ hai bên cung điện xuất hiện sáu cung nữ, trong đó có một cung nữ ngực phồng lên, tự động tới trước mặt Vân Lang, giơ tay cởi kim quan cho y. Xuyên qua ống tay áo thùng thình, Vân Lang bị cảnh sắc trước mắt làm choáng váng --- Oa, thật là hùng vĩ.
Khi nhớ ra đây là nữ nhân của Lưu Triệt thì y chỉ còn mỗi cái quần cộc, ngay cả tất cũng bị người ta cởi mất mà không hay.
Vì vừa rồi mải ngắm cảnh xuân, nên quần Vân Lang nhô lên cả đống, cung nữ khóe môi có nốt ruồi nhỏ rất duyên khi chỉnh lại tóc cho Vân Lang còn vô ý dùng bầu ngực mình cọ lên thân thể y.
Thế này, quá chuyên nghiệp rồi ... Nếu Tô Trĩ cũng làm như thế, Vân Lang không dám tượng tưởng hậu quả.
Đáng tiếc khi đội mũ tiến hiền chỉ cần búi tóc lên, đội mũ vào, dùng trâm xuyên qua búi tóc là được, không phức tạp như đội kim quan.
“ Tuổi trẻ thật là tốt, không như đám lão hủ, mặc bộ y phục trẫm ban này trông như lão quỷ, không thì như quạ đen.”
Vân Lang vừa mặc đại y lên thì nghe thấy Lưu Triệt, gạt những đôi tay ngọc cứ vô ý đụng chạm hạ thể của mình của mình ra, cười nói:” Dáng vẻ của bệ hạ trên đài điểm tướng mới làm thần phải cúi đầu.”
“ Ngươi không cúi đầu thì đã mất đầu rồi, dám giết người trước mặt trẫm, ngươi là kẻ đầu tiên.” Hôm nay Lưu Triệt hòa nhã quá mức, không giống đế vương, càng giống trưởng bối nhà bên:
Khi toàn bộ món đồ trang sức vào vị trí, cung nữ ngực bự liền mang tới cái gương đồng to như quả dưa hấu, quỳ trước mặt Vân Lang để y soi gương.
Chỉ là người nàng ngả về phía trước quá mức, cổ áo hoàn toàn mở ra, cảnh xuân hoàn toàn lộ diện trước mặt y, nhìn từ đầu tới cuối, căn bản chẳng nhìn bản thân trong gương, quen thuộc quá rồi, nhìn làm quái gì.
Khi ngọc điệp đặt vào tay Vân Lang, đám cung nữ quyến luyến rời đi, trước khi tiến vào bóng tối, cung nữ ngực bự còn quay đầu nhìn Vân Lang.
“ Đừng nhìn nữa, đó là thị nữ thiếp thân của hoàng hậu, có cho ngươi, ngươi cũng không dám nhận, A Kiều sẽ đánh chết ngươi.” Không biết từ lúc nào Lưu Triệt tới bên cạnh, hứng thú nhìn Vân Lang:
Bỗng nhiên nhắc tới A Kiều làm Vân Lang hơi chột dạ, dù sao y cũng rất hay nhìn trộm nàng, mà A Kiều có vẻ cũng rất phối hợp, coi như đội nửa cái nón xanh lên đầu hoàng đế rồi, vội thi lễ:” Nhà có hãn thê, không dám nghĩ linh tinh.”
“ Cái cớ này không tệ, dù hoàng hậu không cao hứng cũng không làm gì được ngươi. Xong rồi, trẫm đã ban hầu tước cho ngươi, tài vật tự có người mang tới cho lão bà ngươi, giờ ngươi phải nói gì với trẫm chứ?”
Vân Lang lại lần nữa thi lễ:” Thần nhất định tan xương nát thịt báo đáp ân sâu của bệ hạ.”
Lưu Triệt lắc đầu:” Người chết chẳng làm được gì cả, trẫm cũng không cần nhiều thần tử nguyện chết vì trẫm như thế. Nói xem thành thiếu khanh Ti nông tự xong định làm gì? Nói trước, A Kiều nói cải thảo do nàng ấy trồng, không liên quan tới ngươi, muốn tiếp tục lập công phải nghĩ cách khác.”
Hôm nay dừng ở đây, quyển này có thể nói là giai đoạn ẩn mình chờ thời của Vân Lang.