Hành động phải đi đôi với việc làm, nếu như đã nói mình trở về để làm nông thì Vân Lang đương nhiên không thể nói xuông: “ Vi thần chuẩn bị làm rõ sản lượng khác biệt của những thứ lương thực chính như cốc, kê, cao lương, đỗ, gạo, mạch trong một mẫu, sau đó mới xác định. Đại Hán ta nên chủ yếu trồng tiểu mễ hay là hay là các loại cây khác, thần tin, làm rõ sản lượng cùng với đất đai thích hợp trồng từng loại, có thể tăng hai thành lương thực.”
Lưu Triệt đi được mấy bước, quay lại nhìn:” Ngươi nghĩ nông tang hiện nay quá hỗn loạn phải không?”
“ Bẩm bệ hạ đâu chỉ là hỗn loạn, trong mắt vi thần là bừa bãi phí phạm. Quất ở Hoài Nam là quất, trồng ở Hoài Bắc thì sinh ra chi (vị thuốc), quốc triều diện tích rộng lớn, mỗi nơi có hoàn cảnh khác nhau, làm sao có thể dùng điều kiện ở Trường An ban hành toàn quốc.” Vân Lang đã có chuẩn bị trước, trả lời đầu ra đó:” Thần trước tiên làm rõ ruộng đất ở Thượng Lâm Uyển, sau đó thi hành ở Trường An, rồi lại phái quan viên am hiểu nông canh tới châu phủ, làm rõ rồi mới phán đoán, nếu cần mỗi vùng mỗi mép tắc.”
Lưu Triệt gật gù:” Không tệ, chỉ là làm vậy phải lâu dài mới thành hiệu.”
“ Bẩm bệ hạ, nông tang là gốc rễ quốc gia, cây cối sinh trưởng lại không theo ý chí con người, chúng ta mưu cầu tăng cường sản lượng thì cũng phải thuận theo thiên tính cây trồng, không thể rút ngắn giai đoạn, nếu không chỉ phản tác dụng.” Vân Lang hết sức nghiêm túc nói:
“ Vậy ngươi định dùng bao lâu?”
Vân Lang kiên định nói:” Hai mươi năm.”
Lưu Triệt trầm mặc rất lâu:” Quá lâu, thực sự là quá lâu ...”
Vân Lang chắp tay:” Với một đời người mà nói là lâu, với giang sơn mà nói thì không là gì, thần có xem ghi chép từ thời Chiến Quốc, so với ngày nay thì sản lượng lương thực tăng lên vô cùng hữu hạn, cho thấy đây không phải là sự nghiệp có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.”
Lưu Triệt lần nữa đi qua đi lại, đột nhiên dừng lại hỏi:” Ngươi nguyện bỏ tiền đồ rộng lớn, trầm mặc hai mươi năm?”
Vân Lang cười tươi:” Thần nguyện trầm mặc hai mươi năm, một khi đạt thành là vinh quang người khác dùng hai trăm năm cũng không với tới.”
“ Vậy hai mươi năm sau ngươi định làm gì?” Lưu Triệt lại vặn hỏi, không che dấu hàn quang dưới đáy mắt:
Vân Lang vái một cái:” Hai mươi năm sau thần cáo lão hoàn hương, ngồi hưởng thành quả hai mươi năm trước.”
Câu trả lời này của Vân Lang nằm ngoài dự liệu của Lưu Triệt:” Trẫm có thể tưởng tượng khi ngươi hoàn thành mục tiêu của mình sẽ có uy danh thế nào ở nhân gian, đó là lúc dũng mãnh tiến lên, vì sao lại hoàn hương?”
Vân Lang hào hứng nói:” Bệ hạ, vì tới lúc đó, chính bệ hạ cũng không tưởng tượng được quốc triều đã cường thịnh tới mức độ nào. Theo thần tính, cứ tăng thêm một thành lương thực, thực lực sẽ tăng thêm hai phần, nhân khẩu sẽ tăng thêm trăm vạn ...”
Lưu Triệt xua tay ngắt lời:” Không dễ thế đâu, thực lực quốc gia không phải vẻn vẹn ở lương thực.”
“ Thế nhưng lương thực nhiều lên, sẽ sinh ra rất nhiều sản nghiệp, lấy Trường Môn cung và Vân thị làm ví dụ, sở dĩ có nhiều sản nghiệp như vậy là vì có dư thừa lương thực. Nếu bệ hạ nghĩ kỹ, dù có bao nhiêu dâu tằm, lương thực, gia súc cũng không thể khiến A Kiều nương nương giàu như thế.”
“ Nhưng khi dư lương thực có thể đầu tư vào sản nghiệp đóng tàu, xe ngựa, luyện sắt, y dược. Vốn chỉ là dư một bát lương, nhưng chuyển hóa thành lợi ích gấp mười lần. Bởi thế chỉ cần thiên hạ có dư lương thực, sẽ có nhiều người được giải thoát khỏi đồng ruộng, làm những thứ vốn sở trường của mình. Thần muốn dùng lương thực làm bàn đạp thúc đẩy bách nghệ phát triển, thế nên thần không ngại dùng hai mươi năm nỗ lực, bất kể nói thế nào, lương thực cũng là cái gốc, đừng nói hai mươi năm, chuyện này đáng để thần nỗ lực cả đời.”
Lưu Triệt nghe rất rõ, nhưng hắn lại không quá hiểu, vì sao dư thừa lương thực thì bách nghiệp hưng vượng, vì sao chỉ có ít lương thực doanh dư lại sinh ra lợi ích kinh khủng như thế.
Cảm giác này không tốt chút nào, làm Lưu Triệt dần trở nên bực tức, nắm chặt lấy ngọc bội mới bình tĩnh lại:” Tất cả đạo lý này đều tới từ Khoa kỹ Tây Bắc sao?”
“ Vâng, đạo lý này đã được vi thần chứng minh ở Thượng Lâm Uyển, còn về phần mở rộng phạm vi hay không, thần thấy phải xem vài năm nữa. Một số biện pháp trong thời gian ngắn có thể gia tăng quốc lực, nhưng cái hại của nó đôi khi nhiều năm mới thấy. Không thể không thận trọng.”
Đại điện im phăng phắc.
Hai con hạc đồng miệng phun ra từng làn khói trắng mong manh như sương, đó là gỗ đàn hương tới từ phương nam, nghe nói có tác dụng an thần, lúc này đây Lưu Triệt chẳng thấy thứ đó có tác dụng gì.
Không biết qua bao lâu Tùy Việt bê một cái lư hương vào, thay thế lư hương đặt trên bàn, Lưu Triệt thất kinh, hắn chỉ nghĩ mình ngẩn người một chút, không ngờ cả canh giờ đã qua.
Tùy Việt rất biết quan sát đoán ý, nói nhỏ:” Đây là lư hương thứ hai rồi ạ.”
Lưu Triệt quay đầu nhìn Vân Lang đang hứng thú chơi đùa với mấy món ngọc bích, ngọc đấu, bật cười:” Hài lòng chứ?”
Vân Lang thi lễ:” Thần cảm kích rơi lệ.”
“ Biết hài lòng là tốt, chỉ sợ nhân tâm không biết đủ, chỉ là vừa rồi cái vẻ tham lam của ngươi lộ rõ ra ngoài, mà trẫm lại biết ngươi không phải là người tham luyến tài vật. Vân Lang, ngươi bảo trẫm nhìn ngươi thế nào đây?” Lưu Triệt luôn có một khúc mắc không giải được, đó là tên tiểu tử này rốt cuộc là loại người gì:
Vân Lang cầm ngọc đấu trong veo, cười đơn thuần:” Thần không phải là thích ngọc đấu như thế, chẳng qua là khi Hoắc Khứ Bệnh khoe khoang đồ ban thưởng khi phong hầu, hắn không có cái này.”
Lưu Triệt cười lớn:” Ngươi so bì với Hoắc Khứ Bệnh sao?”
“ Thần xuất sơn, đánh nhau trận đầu là đánh với hắn, khi đó hắn không đánh lại thần.”
“ Chuyện này trẫm có biết, Hoắc Khứ Bệnh khi đó bị ngươi dùng kế làm loạn thần, nếu kiên trì, ngươi thua chắc.”
“ Cuối cùng phần thắng vẫn là thần, không cần biết kế mưu hay thủ đoạn, thần là người thắng, cho tới nay, hắn vẫn chưa đòi được món nợ đó.”
Thấy Vân Lang cố chấp chuyện này như thế, Lưu Triệt đánh nói theo:” Đúng là ngươi thắng.”
Rồi quay về chỗ chỉ vị trí đối diện bảo Vân Lang ngồi.
Vân Lang hiểu thời khắc phong hầu chính thức đã tới, ngồi quỳ đối diện hoàng đế, tay đề lên đùi, lưng ưỡn thẳng, đầu hơi cúi, tư thế trang trọng.
“ Trẫm mười sáu tuổi đăng cơ tới nay, phong hầu không ít người, nhưng chưa từng có hầu tước thiếu niên, không ngờ vẻn vẹn một năm đã phong thưởng hai thiếu niên quan nội hầu. Tuy huyện Vĩnh An ở Trần Thương, nhưng cũng tính là quan nội, vì thế có thể coi trẫm ân thưởng rất hậu.”
“ Đều nhờ bệ hạ hậu ái, thần mới có được ân thưởng này.”
Lưu Triệt mỉm cười:” Trẫm đúng là thích ngươi và Hoắc Khứ Bệnh, trẫm thích tất cả thiếu niên muốn lập công dựng nghiệp. Tước vị không phải là để hưởng thụ, mà là để nhận thêm nhiều trách nhiệm, bất kể vì trẫm, vì thiên hạ hay vì bản thân, đều không được cho rằng có tước vị rồi là muốn làm gì thì làm vô pháp vô thiên. Càng đừng cho rằng có tước vị là có thể hưởng thụ chơi bời, những năm qua những kẻ bị trẫm giết nhiều nhất chính là đám hầu tước.”
Vân Lang chắp tay:” Thần cần tước vị này là để thuận tiện làm nhiều việc hơn, vì như bắt đầu hành trình ở Ti nông tự, không phải để hưởng thụ.”
“ Trẫm biết, vì thế lần này xem như trẫm bỏ công sức lớn vào ngươi và Tào Tương, đừng cho rằng ngươi có A Kiều và tỷ tỷ trẫm làm chỗ dựa mà khiến người khác nể trọng ngươi. Xưa nay luôn là người có tài có đức mới được trọng vọng. Từ khi ngươi hiến cày Nguyên Sóc tới lập công Thụ Hàng thành, công tích đã khiến trẫm không thể không dùng hầu tước để cảm tạ, nay quân thần ta không nợ nần gì nhau nữa, có Vĩnh An được hay không, phải làm lại từ đầu.”
Vân Lang cúi mình bái tạ:” Thần hiểu, thần sẽ dùng thật nhiều lương thực báo đáp bệ hạ.”
“ Nếu thế nói nhiều vô ích, ngươi đi đi, thiếu niên hầu tước, nếu không để thiên hạ biết, rốt cuộc thiếu nửa điềm may. Vân Lang vạn vạn lần chớ để trẫm thất vọng.”