Khi Vân Lang từ Kiến Chương cung đi ra rất cẩn thận nhìn bầu trời vẫn còn âm u, may là mùa đông không có sấm sét, nếu không những lời y vừa mới nói đủ Lôi Công Điện Mẫu đánh thành than luôn rồi.
Nói ra những lời khảng khái đầy dối trá vừa rồi nói trong kia, Vân Lang cũng thấy xấu hổ, nhưng đạo làm quan phải nói như thế, nhất định là phải nói. Hiệu quả có vẻ không tệ lắm, chỉ cần y cẩn thận ứng phó một chút, trong vòng 20 năm chắc không có đại nạn gì. 20 năm là con số cực hạn rồi, nếu dám mở mồm ra nói 30 năm chắc Lưu Triệt sai người kéo ngay y ra Ngọ Môn xử trảm. Tất nhiên trong 20 năm này, thi thoảng cho Lưu Triệt thấy mật ngọt từ nó.
Từ xưa tới nay người cúc cung tận tụy vì quốc gia không phải là không có, nếu như dẫn những người này vào đội ngũ quan viên mấy nghìn năm Trung Hoa thì phát hiện thưa thớt một cách đáng thương.
Đạo lý đơn giản thôi, thích nhàn ghét mệt là thiên tính của con người, một khi đem toàn bộ tinh thần vào tận trung báo quốc thì sẽ tổn hại tới lợi ích gia đình, cái cớ này ngăn cản vô số người tận trung.
Khái niệm quốc gia còn chưa hình thành, đa phần mọi người gọi đây là hoàng triều Lưu Hán, chỉ khi cùng nhau chống lại Hung Nô, kẻ địch rõ ràng bọn họ mới có ý thức dân tộc.
Lưu Triệt kỳ thực hiểu ra điều ấy, hắn không hi vọng thần tử của mình cúc cung tận tụy tới chết, chỉ mong họ đừng tư lợi quá mức thôi.
Hoa tuyết trắng muốt lại rơi, bậc thềm cao lớn của Kiến Chương cung chẳng mấy chốc trải lớp tuyết như bông. Vân Lang đứng đợi rất lâu, không thấy tiếng sấm sét, lúc này mới vén áo bào từng bước đi xuống thềm, phải đi vững vàng một chút, lúc này mà ngã thì khó coi lắm.
Bên trái Kiến Chương cung là nơi làm việc lâm thời của tể tướng, bên phải cũng là một hàng phòng ốc dài, chỉ có điều đó là nơi quan viên nghỉ ngơi trong khi đợi hoàng đế triệu kiến.
Vân Lang đi trước, Tùy Việt ôm khay gỗ theo sau, ngọc bích, ngọc đấu sáng dập dờn dưới trời, tuyết rơi lên cũng trượt xuống.
Công Tôn Hoằng đứng bên cửa sổ nhìn thấy Vân Lang đi tới liền từ xa chắp tay tỏ ý, Vân Lang dừng bước khom lưng đáp lễ, đâu ra đấy.
Trên đời có câu sự bất quá tam, đây là lần thứ hai Công Tôn Hoằng từ chối mình tới bái kiến, lần trước là ở phương bắc, Vân Lang không biết ông ta có lý do gì, y chẳng vì thế mà kém vui vào một ngày trọng đại như vậy, nhưng sẽ không bao giờ có lần thứ ba.
Những cánh cửa sổ ở bên phải cũng mở hết ra, bên đó đầu người nhung nhúc, trong đó có lẽ có kẻ không vừa mắt với Vân Lang, thế nhưng bằng vào việc y tấu đối với hoàng đế cả buổi sáng, không cho phép những kẻ đó có ý đồ bất chính nữa.
Vân Lang đó trên nền tuyết trắng mênh mông, có một vẻ trấn định ung dung, tiêu sái phong lưu đặc biệt, khó có thể tả thành lời, áo đen và tuyết trắng tạo thành đối lập rõ ràng, càng khiến viền áo màu đỏ tía thêm chướng mắt.
Mũ tiến hiền đã đầy tuyết, Vân Lang cảm thụ vinh diêu đầu tiêu của tước vị, khom mình thi lễ, những quan viên đang xem náo nhiệt cũng vội vàng phủi áo, hai tay chắp lại vái thật sâu.
Tùy Việt nâng cao khay gỗ cao quá đầu, giọng vang vang hô:” Bệ hạ ban thưởng Vĩnh An hầu Vân Lang ngọc bích một đôi, thanh ngọc đấu một đôi.”
Công Tôn Hoằng vuốt râu cười khà khà lên tiếng:” Chúc mừng Vĩnh An hầu, thật hâm mộ.”
Đại ti nông Nhi Khoan ở bên phải tặc lưỡi:” Thiếu niên hầu tước mang tới khí thế mới nhé, lão phu đợi ở Ti nông tự.”
“ Chúc mừng Vĩnh An hầu.” Rất nhiều quan viên rời phòng xếp thành hàng cúi mình thi lễ, đồng thanh hô vô cùng khí thế:
Vân Lang miệng không đổi sắc, nhàn nhã phủi tuyết trên mũ, lần nữa khom người thi lễ biểu thị cảm tạ.
Ba lần hô ba lần thi lễ là lúc vinh diệu nhất, Vân Lang xoay người lại đối diện với Kiến Chương cung thi lễ, cảm tạ hoàng đế ban cho vinh quang vô thượng.
Lưu Triệt đứng trên bậc thêm cao nhất tiễn Vân Lang rời hoàng cung, đám thần tử lũ lượt rời phòng đứng trong tuyết chúc mừng hoàng đế, chúc mừng Đại Hán có thêm một vị hầu tước xuất hiện ở nhân gian.
Vân Lang được phong võ hầu, vì thế khi y rời hoàng thành liền có một cỗ chiến xa, hai bên cắm đầy trường qua, cự thuẫn chờ đợi. Khi Vân Lang uy phong dẫm lên lưng hoạn quan đứng trên chiến xa mới phát hiện, mình sẽ phải ngồi cái xe chẳng có bất kỳ biện pháp giữ ấm nào này trở về Thượng Lâm Uyển.
Dù sao y có áo choàng lông vừa dài vừa rộng quấn lên người, nên không lạnh mấy chứ Tùy Việt cứ thế giơ cao tay hô khắp dọc đường thì thảm rồi.
Phía trước có mười sáu giáp sĩ mở đường, sau lưng có mười sáu giáp sĩ đoạn hậu, mười sáu gia tướng theo y thì tám người đã bỏ mạng ở trận phục kích trong đêm ở Thụ Hàng thành. Sau đó tuy Vân Lang trở về có bổ xung thâm người mới, nhưng lúc này đây vinh diệu chỉ dành cho tám người còn lại, Lưu Nhị cắm lá cờ cực lớn màu trắng chữ đen bên yên ngựa, ưỡn ngực cùng bảy lão binh chân tay tàn khuyết, hộ vệ hai bên chiến xa.
Chiến xa bắt đầu lăn bánh, nghiến nát băng tuyết chậm rãi rời Trường An trong vô số ánh mắt hâm mộ ...
Một đôi găng tay được Lưu Nhị ném cho Tùy Việt, Tùy Việt đã lạnh tới cứng đờ mặt, run run xỏ tay vào găng, phát hiện còn có ba viên trân châu lớn, cúi mình thật sâu nói:” Đa tạ hầu gia.”
Vân Lang nhìn cái xe ngựa lớn của Vân gia đi cuối đội ngũ mà không được ngồi, chép miệng tiếc nuối, Lưu Nhị cực kỳ chu đáo, bên trong xe đã đốt lò sưởi, đặt sẵn bầu rượu rồi.
“ Người ta muốn đâu?” Uống một ngụm rượu gạo nóng bỏng lưỡi, Vân Lang rùng mình một cái khoan khoái, đưa bầu rượu cho Tùy Việt:
Tùy Việt lau nước mũi nhận lấy:” Hai ngày trước đã đưa tới phủ rồi ạ.”
Vân Lang nhăn mặt nhìn cái tay vừa lau nước mũi của hắn rụt tay lại, Tùy Việt vội vàng chúi lên người xòe tay ra ý bảo sạch rồi, mặt Vân Lang co giật đưa cho hắn bầu rượu, quyết định tránh xa hắn ra một chút.
“ Chỉ là một tên ưu linh, nô tài đã sai người đưa tới phủ, hầu gia còn phải đích thân hỏi tới thì đề cao hắn quá rồi.” Nhớ lại bộ dạng của Liên Tiệp, Tùy Việt ghét bỏ ra mặt:
Vân Lang lắc đầu:” Phàm là người từng giúp ta, ta đều không quên, tuy hắn không có ích cho ta là bao, ta vẫn hoàn thành lời hứa của mình.”
Tùy Việt than:” Lời hứa của hầu gia đúng là đáng giá ngàn vàng.”
Vân Lang không để ý tới ý tứ trong lời nói của hắn, y không ăn no rửng mỡ đi mua chuộc hoạn quan thiếp thân của Lưu Triệt.
Loại người này căn bản không thể bị mua chuộc.
Nếu Lưu Triệt không có đủ lòng tin vào Tùy Việt đã không để hắn làm hoạn quan thiếp thân.
Vân Lang thậm chí suy nghĩ, những kẻ trước kia muốn mua chuộc Lưu Triệt phải chăng bị chôn vùi dưới đất rồi không?
Rời khỏi Trường An mười dặm, cổ đạo đã không có bóng người nữa rồi, Vân Lang không dại chịu tội, chui vào trong xe lớn, thư thái rên một tiếng, gối đầu lên gối mềm lông cừu, ngủ luôn không nhiều lời.
Xe đi qua Dương Lăng ấp nhưng không vào, lại đi thêm một ngày rưỡi nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy cái tấm biển nguệch ngoạc hai chữ Vân thị trang tử khắc trên phiến gỗ nham nhở, buộc vào hai cái cột cao, đóng sâu xuống đất, xung quanh dùng đá lớn kê chân.
Đó là tác phẩm của đám Chử Lang năm xưa khi Vân gia mới lập trang đã phấn khích đánh dấu chủ quyền.
Vân Lang rời xe ngựa lên chiến xa đi qua cổng, thấy đám Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Lý Cảm, Triệu Phá Nô, Tạ Ninh thúc ngựa tới đón, cầm lấy ngọc đấu trên khay vẫy:” Thứ này ngươi không có.”
Hoắc Khứ Bệnh từ xa cười dài:” Nghe nói bệ hạ không ban mỹ nhân cho ngươi, cục đá lạnh băng sao so được với mỹ nhân ôn hương noãn ngọc của ta.”
Tào Tương càng đáng ghét:” Nhà ta có tận sáu cái, thường ngày ta dừng đựng rượu.”
Lý Cảm mắng:” Dám coi thường người nghèo à, A Lang, lát nữa cho ta mượn uống rượu.”
Triệu Phá Nô ngưỡng mộ nhìn đoàn giáp sĩ hộ tống, liếm môi mãi, không biết bao giờ hắn mới có vinh diệu này.
Bỗng đâu có con hổ lớn từ sau nhảy lên xe, dùng mông đẩy Tùy Việt sang bên, cái đầu to tướng cọ vào lòng Vân Lang. Chiến mã bị kinh hãi, không chịu nghe chỉ huy nữa, dựng vó lao đi điên dại, chiến xa nặng nề tức thì vượt qua đội ngũ kỵ binh dẫn đường.
Đám Hoắc Khứ Bệnh cười ngặt ngoẽo quất ngựa đuổi theo, áo choàng đỏ bị gió kéo thẳng tắp.
Trường Bình cũng dẫn một đám đông đứng bên đường, vừa định đi ra thì chiến xa rầm rầm lao tới, phóng thẳng qua bên nàng không thèm dừng lại, tiếp đó lại có mấy chiến mã, làm nàng vô cùng tức giận:” Tiểu tử đắc ý quá rồi, đợi về xem ta xử trí ra sao.”
Nói là vậy, Trường Bình cũng biết từ giờ không thể đối xử với Vân Lang như trước được, y đã là một vị hầu gia rồi.