Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 579 - Q4 - Chương 033: Bị Qua Mặt Rồi.

Q4 - Chương 033: Bị qua mặt rồi. Q4 - Chương 033: Bị qua mặt rồi.

“ Biết không, bệ hạ vừa gặp ta liền nắm tay nói ta là kỳ tài cái thế, Đại Hán nhờ có ta mà mới thay đổi từng ngày, còn gọi thị nữ của hoàng hậu thay áo cho ta, thấy ta mặc đồ đẹp liền khen ta sinh ra là để mặc áo này, những kẻ trước đó mặc vào chỉ phí áo đẹp.” Vân Lang đưa ngọc đấu cho Lý Cảm dùng uống rượu, ngồi ở chủ vị phất ống tay áo rộng thùng thình, quay sang Tùy Việt:” Tùy Việt có phải khi đó bệ hạ nói thế không?”

Tùy Việt đang đối phó với cái móng giò quay, nào nghe thấy Vân Lang ba hoa cái gì, đột nhiên bị gọi tên, theo thói quen vâng dạ luôn mồm.

“ Các ngươi xem đi, Tùy Việt đã chứng minh là ta nói đúng, vừa rồi ai bảo ta nói phét thế? A Tương, ngươi à? Ngươi biết quái gì, có biết ta và bệ hạ trò chuyện tâm đắc, quên cả thời gian tận hai canh giờ không?”

“ Các ngươi có biết khi đó Công Tôn Hoằng đợi ngoài đại điện, văn võ bách quan cũng ở bên ngoài, ta và bệ hạ đàm thoại chưa kết thúc, bọn họ đành phải đứng đợi, khi đó tuyết rất lớn, Tùy Việt ngươi nói có phải không? Khi đó có phải như thế không?”

Tùy Việt nghĩ lại, về cơ bản là Vân Lang nói không sai, trừ việc văn võ bá quan ở trong phòng sưởi ấm ngủ ngon chứ không phải đứng ở ngoài trời gió tuyết, thế là lại gật đầu, giúp Vân Lang biến không thành có.

“ Các ngươi xem, bệ hạ coi trọng ta nhường nào, chậc chậc, ngươi nói xem, sao nhãn quang bệ hạ lại tốt như thế chứ?” Vân Lang tặc lưỡi liên hồi, tâm tình của y hôm nay rất tốt, chứ còn không à, mua được cái bù bình an 20 năm đâu phải dễ dàng, đừng nghĩ y dựa vào ba hoa bốc phét mà kiếm được, y phải tính toán từng lời rồi đấy:

Tào Tương là người biết tình thú, thấy Vân Lang ba hoa phét lác thống khoái, phụ họa ngay:” Lần trước ta uống rượu với cữu cữu, cữu cữu ta nói, A Lang sớm được người cho vào túi rồi, sớm muộn cũng trọng dụng, không ngờ sớm như thế, đúng không Tùy Việt?”

Lúc này mà dám lắc đầu thì đắc tội liền với hai vị hầu gia trẻ tương lai vô hạn, Tùy Việt đành lại một lần nữa gật đầu:” Tất nhiên là thế.”

Hoắc Khứ Bệnh nghe hai tên này kể, cảm giác cái hầu tước của mình chẳng ra mẹ gì, hậm hực ném chén rượu đi:” Vậy mà hôm phong tước cho ta bệ hạ chỉ hừ hai tiếng, nói một câu, bảo ta đừng làm mất mặt bệ hạ.”

Đám huynh đệ cười nghiêng ngả, Vân Lang cười chảy nước mắt nói:” Sao ta nghe nói không phải thế, nghe đâu khi đó bệ hạ khi đó thấy cung nữ cởi áo thay y phục cho ngươi, thấy trên người ngươi xẹo ngang xẹo dọc, rời chỗ ngồi đi tới, sờ từng vết thương trên người ngươi, rưng rưng rơi lệ hỏi xuất sứ mỗi vết thương, sau đó mỗi vết thương mời ngươi uống rượu, kết quả làm người say khướt ...”

“ Đừng kể nữa, đừng kể nữa.” Tưởng tượng cảnh Hoắc Khứ Bệnh cởi hết quần áo, cữu cữu mình đừng bên vuốt ve rồi rơi lệ, Tào Tương rùng mình:

Tùy Việt cũng mặt co giật, không chịu nổi nữa, bệ hạ là người như thế nào chứ, làm gì có chuyện như thế được, thử giỏi lên đại điện khoác lác xem có bị đánh chết không? Lần này chủ động lớn tiếng nói:” Không hề có chuyện đó, khi phong tước, Hoắc hầu vô cùng quy củ, không nói lời nào, lúc cởi y phục bị cung nữ khiêu khích có phản ứng chút thôi.”

Nếu không lên tiếng, chẳng biết đám thiếu niên này nổi hứng lên còn ba hoa cái gì.

Vân Lang nhìn Hoắc Khứ Bệnh:” Khứ Bệnh, Khứ Bệnh à, sao lại kém cỏi thế, ít nhất thì cũng phải đợi về nhà chứ ...”

“ Ngươi biết cái chó gì, có nguyên nhân cả.” Hoắc Khứ Bệnh bị vạch trần chuyện xấu trước mặt huynh đệ, đỏ mặt tía tai rống lên với Tùy Việt” - Ngươi không biết quản đám nữ nhân đó à, thấy nam nhân như chó thấy thịt, đang trên đại điện, bao nhiêu người mà chúng làm cái gì thế, đồ của gia gia có cần chỉnh phương hướng à, bên trái cũng được, sao phải quay sang phải? ...”

Đám Vân Lang, Tào Tương, Lý Cảm nghe thế thì không sống nổi nữa rồi, cả đám cười ngã lăn ra đất, liên tục đấm sàn liên tục, chảy hết nước mắt.

Trước mặt một hoạn quan nói chuyện nam nữ rất tổn thương người ta, Tùy Việt cầm cái móng giò rời đi, lần đầu tiên hắn thấy mình già rồi, không cách nào ở chung với đám thiếu niên.

Người khác phong hầu về nhà cũng ăn mừng, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều cảm kích bệ hạ, hai thằng vương bát đản này đem phong hầu thành chuyện thú vị ra ba hoa phét lác với nhau.

Sao bệ hạ đem tước vị trọng yếu như thế ban cho hai tên khốn kiếp.

Được cái nữ chủ nhân Vân thị là người đoan trang hiểu lý lẽ, cung kính mời Tùy Việt tới gian tiểu lâu khác, chuyên môn bày riêng tửu yến, còn có yết giá hầu hạ.

Tên Bình Già này luôn mồm lời hay ý đẹp, ăn uống một lúc Tùy Việt sực tỉnh, không xong, mấy thắng khốn kiếp đó rõ ràng đuổi mình đi. Mình vậy mà bị mấy thiếu niên qua mặt sao?

Chuyện chưa từng có.

“ Ti nông tự tả hữu thiếu giám, bệ hạ cấp cho chức quan này thật phí tâm cơ, đây không phải là chuyện tốt, ta và A Tương vốn bàn với nhau, A Tương tới Ti nông tự, ta ở phía sau hỗ trợ, như thế huynh đệ ta có thể tiến lui tự nhiên.”

“ Đáng tiếc bị bệ hạ nhìn thấu rồi, dùng tốc độ nhanh nhất chia Ti nông tự ra làm ba, phần béo bở nhất thuộc Tang Hoằng Dương, phần quyền lực nhất có thể huy động dân phu quân đội làm thủy lợi giao cho Nhi Khoan.” Vân Lang thu lại vẻ phóng túng khi nãy, có chút uể oải nói:” Bọn ta chỉ có khúc xương khó nhằn, phải nhìn mặt ông trời, lại còn ra sức làm việc, nói cách khác bệ hạ coi huynh đệ ta như lừa. Làm tốt thì là hiển nhiên, hai hầu gia mà làm chút việc nông tang không ra sao, thành phế vật cho người ta móc mỉa.”

Tùy Việt đi rồi, mấy huynh đệ rốt cuộc cũng có thể tùy ý trò chuyện.

Hoắc Khứ Bệnh đặt chén rượu xuống:” Khai xuân năm sau ta lại rời Trường An, Lý Cảm, Phá Nô, Tạ Ninh vẫn theo ta xuất chinh, lần này bọn ta tuất thủ Tổ Lệ hà, rõ ràng sắp bắt đầu chiến dịch Hà Tây.”

“ Lần này chắc sẽ là một trận đánh khó nhằn, thời Tần nơi đó là đất Nghĩa Cừ vương, Tần thái hậu giết ông ta khiến dị tộc nơi đó hận chúng ta thấu xương. Muốn nhanh chóng bình an xuyên qua lãnh địa bọn họ mà không tác chiến là không thể nào.”

“ Người Nghĩa Cừ kỳ thực có tập tính sinh hoạt rất giống chúng ta, đáng tiếc lại lựa chọn thống hận chúng ta, mục tiêu tác chiến của ta là họ, diệt hết người Nghĩa Cừ sẽ mở cánh cửa Hà Tây.”

Lý Cảm tiếc nuối:” A Tương và A Lang lại không ra chiến trường nữa, thật đáng tiếc, có các ngươi ở hậu phương, bọn ta sẽ yên tâm hơn nhiều.”

“ Trước khác giờ khác, bây giờ có hai huynh đệ bọn ta ở nhà, các ngươi nên càng thấy yên tâm hơn mới đúng.” Tào Tương rất lạc quan:” Tình thế Hung Nô không tốt chút nào, bị chúng ta đánh bại cũng chỉ vài năm tới thôi, bây giờ hai huynh đệ ta nhẫn nhịn, mấy năm nữa đám Khứ Bệnh về làm con cháu, hai huynh đệ ta tới lượt tiến lên phía trước.”

Hoắc Khứ Bệnh sao không hiểu đạo lý thỏ hết chó vào nổi, bình đạm nói:” Nếu không còn Hung Nô, ta chẳng cần quan chức làm gì cho vướng víu, không bằng làm thợ săn quách, vào rừng núi tri đuổi dã thú, còn hơn là sống khuất mình ở nhà.”

Tào Tương cười:” Lão bà ngươi lại có thai rồi à?”

“ Linh tinh nào, làm gì có.”

“ Sớm muộn cũng sẽ có thôi.”

Bình Luận (0)
Comment