Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 580 - Q4 - Chương 034: Không Có Con Không Ngẩng Đầu Lên Được

Q4 - Chương 034: Không có con không ngẩng đầu lên được Q4 - Chương 034: Không có con không ngẩng đầu lên được

Mặc dù biết Vân Lang lập ra kế hoạch tốt nhất cho đám huynh đệ mình rồi, Hoắc Khứ Bệnh vẫn có chút không cam lòng, đó không phải cuộc sống mà hắn muốn, nhíu chặt mày, thở dài:” Không cách nào sống khoái hoạt chút được sao?”

Tào Tương cơ bản đã quen sống trong bầu không khí ngột ngạt đó, chẳng để trong lòng: “ Vậy giết Hung Nô xong ngã ngựa chết luôn là được.”

“ Ăn nói cẩn thận.” Vân Lang ném xương gà chặn cái miệng thối của Tào Tương lại:

Hoắc Khứ Bệnh ve cằm:” Phải nói A Tương có lý, nếu chết vào lúc đó ta không nuối tiếc gì cả.”

Vân Lang bực mình đặt sầm chén rượu xuống:” Được, chết đi, chết cả đi, khi đại thọ tám mươi của ta, các ngươi ở dưới đừng ghen tỵ là dược.”

Tào Tương cười nịnh nhích tới gần Vân Lang, chỉ Hoắc Khứ Bệnh:” Đính chính chút, là huynh đệ chúng ta đại thọ tám mươi, bọn ngốc ở dưới đất hâm mộ.”

Lý Cảm ngửa mặt uống hết chén rượu:” Ta chuẩn bị sống tới chín mươi.”

Còn Lương Ông muốn sống tới một trăm tuổi mới chết.

Vì thế ông ta đem hai quả trứng gà, ngửa cổ nuốt vào, ném vỏ trứng đi quát phó dịch xếp trứng gà:” Kẻ nào làm vỡ trứng gà nữa lão phu khấu trừ tiền công.”

Nghe nói tới trừ tiền công là đám phó dịch xếp trứng vào khay gỗ càng thêm cẩn thận.

Có lẽ là chấp niệm hình thành từ xưa, Lương Ông khi tính số trứng gà là chính xác tới từng quả.

Làm thế rất phiền, Vân thị bây giờ mỗi ngày sản xuất cả nghìn quả trứng, đếm từng quả thì hết ngày. Lương Ông biết làm thế không thích hợp, ông ta cứ làm, không làm thì thấy mình vô tích sự.

Phong hầu rồi, lệnh bổ nhiệm chưa có, nên Vân Lang hiện giờ rất nhàn nhã, buổi sáng dậy muộn ôm ấm trà ngồi ở tầng hai nhìn thấy cảnh này hỏi Tống Kiều:” Lương Ông làm gì thế, đại quản sự mà suốt ngày đi đếm trứng gà.”

Tống Kiều đang ngồi bên cạnh làm mũ đầu hổ cho nhi tử tương lai, nhoẻn miệng cười:” Không đếm trứng gà thì chàng bảo ông ấy làm gì? Trước kia còn quản được chuyện trong nhà, nhưng giờ Hồng Tụ quản hết rồi, ông ấy đi tới đâu là chỗ đó loạn, mọi người không dám để ông ấy làm việc nữa, chỉ có đếm trứng gà giao cho ông ấy là yên tâm, không sai một quả.”

Vân Lang không vui:“ Thế thì sỉ nhục người ta quá, Lương Ông hay dở gì cũng từng là công đầu, sao không đi quản xưởng luyện sắt?”

“ Người ta thông minh lắm, kinh doanh trứng gà lớn hơn xưởng luyện sắt, quản lý lại đơn giản. Bây giờ xưởng luyện sắt có như không, Tang Hoằng Dương hạ nghiêm lệnh, xưởng rèn các nhà gộp vào sự quản lý của quan phủ, mỗi năm cung cấp năm trăm cân sắt, không biết chút sắt đó đủ làm gì, tu sửa nông cụ trong nhà đã hết rồi.” Tống Kiều bất mãn:” Phu quân đi hỏi đi, nhà ta giờ là hầu tước, lại có thêm sáu nghìn mẫu đất, dùng đồ sắt nhiều như thế, năm trăm cân sao đủ, nhà Tào Tương mỗi năm được cung ứng năm nghìn cân kìa.”

” Cái này đâu cẩn đi hỏi, nhà ta mua thêm không để quan phủ biết là được.” Vân Lang thoải mái nói:

“ Vốn làm thế, nhưng tên Tang Hoằng Dương đó ở lỳ Phú Quý huyện nửa năm không chịu đi rồi.”

“ Làm gì, giám thị nhà ta à?” Vân Lang khó chịu:

“ Không phải, là giám thị Trường Môn cung, bên đó năm ngoái mang về ở U Châu hai mươi vạn cân tinh thiết, định xây thành. Kết quả Tang Hoằng Dương lên cơn, nhất định muốn đem số sắt đó nạp vào Ti nông tự, sau đó do Đại ti nông phân phối. Vì chuyện này bị A Kiều quý nhân sai người ném khỏi cung, sau đó ông ta ở lỳ đó không đi, cứ có sắt trong Trường Môn cung đi ra là tịch thu, hại đám nha dịch bị cung vệ đánh suốt ngày.”

Vân Lang ồ một tiếng:” Ông ta bao năm qua xử lý hết hộ luyện sắt của Đại Hán, bỗng đâu sinh ra Trường Môn cung nằm ngoài pháp luật, làm sao chấp nhận được, nếu không áp chế được A Kiều, đám đại hộ lại thừa cơ làm loạn ... Sao nhìn ta chằm chằm thế?”

Tống Kiều nhìn Vân Lang nãy giờ, thấy trượng phu không có gì lạ thường mới thì thầm:” Nghe nói Hoa Dương phu nhân sống không tốt, giữ cái xưởng sắt lớn, sắp chết đói.”

“ Hoa Dương phu nhân là ai?”

“ Là tình nhân cũ của chàng, Ngũ Hoa phu nhân.”

“ Nàng ấy không thiếu tiền đâu.” Vân Lang quả quyết khẳng định:

Tống Kiều xoa bụng:” Không biết ông trời an bài thế nào, Đại nữ lại chui vào bụng Hoa Dương phu nhân, thiếp muốn một đứa lại không có động tĩnh gì.”

“ Nàng nghĩ gì thế, hình như muốn ta đi tìm Trác Cơ sinh đứa nữa à?”

Tống Kiều cúi đầu:” Thiếp không sinh được con.”

Vân Lang vờ trừng mắt lên:” Ta đi suốt gần hai năm, về nhà chưa được bao lâu, nàng mà có con thì ta mới tính sổ. Giờ ta về rồi, con rồi sẽ có.”

Tống Kiều chẳng vui lên được là bao:” Thiếp thì lo, sư muội lại là đứa vô lương tâm, suốt cả ngày từ sáng tới tối chạy biệt dạng, cả nhà cũng không về. Phu quân giờ đã phong hầu, thiếp lại không có con, gia nghiệp lớn thế giao cho ai? Chàng không biết, thiếp gặp Hoắc thị, Tào thị, Lý thị không ngẩng đầu lên nổi.”

Vân Lang dở khóc dở cười, y và Tống Kiều cũng chỉ mới mười tám đôi mươi, vậy mà cuống lên lo con cái:” Có ngốc mới cắm đầu sinh con, nhà ta hoặc không sinh, hoặc sinh một đứa bằng mười đứa nhà khác.”

Tống Kiều nhìn Vân Âm đang nô đùa với Đại Vương dưới sân, người bẩn thỉu lấm lem không khác gì dã nhân còn cười khanh khách, rất hoài nghi lời trượng phu, quay sang định nói nữa thì Vân Lang mất tích rồi ...

Phòng của Tư Mã Thiên rất bừa bộn, thẻ trúc vứt tán loạn khắp nơi, không phải là không phái phó dịch cho hắn, mà là hắn không cho phép ai vào phòng mình, dù có bốc mùi thì phó dịch cũng không được vào dọn dẹp.

Vì thế cả ngày hắn ngồi trong chuồng lợn của mình, khoái hoạt như thần tiên.

Trước kia với Tư Mã Thiên mà nói, chỉ cần có sách mà đọc là hạnh phúc vô thượng, giờ có chút thay đổi, hắn vẫn thích đọc sách, nhưng càng thích viết sách hơn.

Hôm nay Tư Mã Thiên hoàn thành ( Thụ Hàng thành thông khảo), ngồi trên đống thẻ trúc nặng mấy trăm cân, sờ cái nọ sờ cái kia, hào khí như muốn tràn ra từ tức.

“ Uống rượu không?” Vân Lang tới đúng lúc, thò đầu từ cửa sổ vào hỏi:

“ Uống! Phải uống.” Tư Mã Thiên gật mạnh đầu:

Vân Lang nhìn tay áo, ngực của hắn toàn vết mực, bảo:” Thay y phục đi, chúng ta tới Trường Môn cung, ta tiến cử ngươi cho A Kiều nương nương.”

Tư Mã Thiên nhìn căn phòng bừa bộn của mình, kiên quyết lắc đầu:” Ta không làm quan đâu, không có thời gian.”

“ Quan làm giấy thì sao?”

“ Có bí phương rồi sao?” Tư Mã Thiên nhảy dựng lên, hai chân ngồi lâu bị tê, lảo đảo ngã xuống đống thẻ sách, suýt nữa bị chôn sống, hắn hung hăng như tê giác hất tung hết chạy ra cửa sổ:

“ Có rồi, giờ chỉ cần thử nghiệm chế tạo thôi.”

“ Thế thì đi mau.”

“ Thay phục đi.”

“ Thay làm gì, A Kiều quý nhân cần người làm được việc chứ không phải cần người sạch sẽ. Mặc quá sạch sẽ tới, A Kiều quý nhân còn hoài nghi năng lực của ta, thế này là tốt nhất, nhìn không thuận mắt càng giảm được thời gian khách khí, sớm ngày làm việc. Đi thôi, đi thôi, đừng tốn thời gian nữa.”

Vân Lang thấy hắn nói có lý lắm, vì thế một hầu gia mặc áo choàng lông màu trắng, mặt đẹp như ngọc, cùng một tên tóc như ổ gà, quần ảo bẩn thỉu lôi thôi sóng vai mở cảnh cửa gỗ thông tới Trường Môn cung.

Bình Luận (0)
Comment