Phải nói thân phận hầu gia rất là tốt, ít nhất bây giờ tới Trường Môn cũng đỡ rờm rà, trước kia Vân Lang tới đám hoàng môn trông cửa lải nhải vài câu, sau đó cho người đi báo Đại Trường Thu, giờ thì tên nào tên nấy cúi đầu không dám nhìn.
Điệu nghệ búng tay một kim tệ, Vân Lang lẩm bẩm:” Thật tổn thọ, cho các ngươi ít tiền, các ngươi thì thầm sau lưng, cho nhiều rồi người khác không vào được Trường Môn cung nữa, lần sau dám bày điệu bộ này ra không có tiền đâu.”
Cung vệ khúm núm nịnh bợ:” Tiểu nhân dựa vào tiền thưởng của các quý nhân để thê nhi có miếng cơm ăn, nào dám cản đường, hầu gia nói đùa rồi.”
Vân Lang cười ha hả, chỉ Tư Mã Thiên:” Về sau người này sẽ thường tới Trường Môn cung, hắn là quỷ nghèo, đừng chặn đường.”
Cung vệ nhìn kỹ Tư Mã Thiên ghi nhớ:” Đều là cao sĩ, tiểu nhân sao dám.”
Hôm nay thời tiết rất tốt, Đông Phương Sóc đang chỉ huy một đám cung vệ thay nước cho ao sen.
Công việc này này đáng lẽ phải làm vào cuối thu, nhưng A Kiều thích nhìn sen tàn, chỉ còn đài sen trơ trọi trên mặt nước, hẳn là di chứng sáu năm trời bị Lưu Triệt bỏ rơi, cho nên mới để tới bây giờ, nàng thích những thứ điêu linh tàn tạ.
Trong ao quá nhiều ngó sen, phải dọn đi, nếu không năm sau hoa sẽ quá dày, như thế hoa sẽ nhỏ, không đẹp.
Một đám cung nhân phơi mông đứng trong bùn lạnh xúc bùn lẫn ngó sen đổ đi, đầu thì bốc hơi, người thì run cầm cập.
Vân Lang nhặt một cái ngó sen, lấy nước suối rửa sạch, dùng dao gọt vỏ, cho vào miệng nhai, nói:” Thứ này sản lượng cao kinh người, nếu nông hộ chuyên môn trồng ngó sen, sản lượng còn cao hơn lương thực nữa.”
Đông Phương Sóc một thân áo gai, người lấm lem bùn thì đứng trong đám cung nhân cũng chẳng có cái gì xuất chúng nữa, thấy Vân Lang tới chỉ chắp tay một cái coi như chào hỏi.
Tư Mã Thiên lấy hạt sen trong sọt, nói:” Mạn Thiến huynh làm tư lại thuật uổng tài.”
Đông Phương Sóc thở dài:” Có chỗ an thân đã là không tệ, còn tài à? Khi dùng đến là nhân tài, khi không cần là củi khô, là thứ đem vào lò đốt, trải qua chuyện lần trước không dám tự nhận tài cao nữa rồi.”
“ Không nhất định phải làm quan, làm quan lại không tự tại.”
“ Vậy ngươi tới đây làm gì thế?”
Tư Mã Thiên vô liêm sỉ đáp:” Làm quan.”
Đông Phương Sóc không cười mà còn gật gù:” Vậy là ngươi đã chuẩn bị làm quan rồi.”
“ Đợi ta làm ra thật nhiều giấy, nhiều tới dùng không hết sẽ nghỉ, vương bát đản mới làm quan.”
“ Ngươi đang chửi phụ thân ngươi là rùa đen à?”
“ Nghe cho rõ, vương bát đản là ba ba.”
Tội nghiệt, tội nghiệt, mang quá nhiều từ ngữ hiện đại tới thời ngôn ngữ biểu đạt này đúng là cái tội. Vân Lang kéo Tư Mã Thiên đi, không muốn nhìn hai nhân vật lừng lẫy lịch sử lại ở nơi này thảo luận sự khác biệt giữa rùa và ba ba như hai tên ngốc.
A Kiều vừa ăn xong một bữa cơm rất hài lòng, thường ngày nàng dậy muộn, cho nên khi người khác sắp ăn trưa rồi thì nàng chỉ vừa mới ăn sáng.
Sau khi uống một chén trà sâm, A Kiều thấy tinh thần mình rất tốt, chuẩn bị … ngủ thêm một giấc nữa.
Đại Trường Thu bê một cái khay vào, nói nhỏ:” Người còn phải tiếp khách.”
A Kiều ngáp dài:” Đợi ta ngủ dậy hẵng nói, nếu Tang Hoằng Dương còn dám quấy rầy ta thì ném ông ta đi xa vào.”
“ Quý nhân, Vân Lang cầu kiến.”
Vốn đang lờ đời ngái ngủ, A Kiều lập tức tỉnh táo ngay, vơ cái gối ném ra:” Y cuối cùng cũng nhớ tới ta rồi sao?”
Đại Trường Thu cười:” Làm sao y không nhớ quý nhân được, thời gian qua Vân gia rất phức tạp, Tùy Viện, Hà Sầu Hữu đều ở đó, nên Vân hầu mới cố kỵ.”
“ Cố kỵ cái gì, việc bọn ta làm đều có lợi cho Đại Hán, chẳng làm gì bất lợi, lòng ngay thẳng, sao phải che dấu. Càng cố kỵ nhiều, người ta càng hoài nghi, bảo y vào đây, ta phải hỏi cho rõ, rốt cuộc là y chột dạ cái gì.”
Đại Trường Thu nhận lệnh rời đi, A Kiều vẫn chưa hết giận, cầm con búp bê vải Vân gia sản xuất ném đi, ngồi thẳng lên đợi Vân Lang tới. Tưởng rằng Vân Lang đi một mình, A Kiều chuẩn bị đánh người rồi, không ngờ tới liền ba người, lạnh giọng quát:” Ngươi là ai?”
Tư Mã Thiên nhìn trái phải, cảm giác A Kiều hỏi mình, vội chắp tay:” Thần Tư Mã Thiên con của Thái sử Tư Mã Đàm.”
“ Ngươi tới đây làm gì?”
“ Chuyên môn lập công vì quý nhân.” Tư Mã Thiên không dám ngẩng đầu lên, không phải vì sợ mà A Kiều vừa ngủ dậy, y phục có phần tùy tiện:
A Kiều nhìn Vân Lang y lại nhìn trời, không có ý trả lời, cố nén giận hỏi:’ Ngươi chuẩn bị lập công gì cho bản cung?”
Tư Mã Thiên thẳng lưng, cúi đầu:” Nếu chuyện thành, quý nhân sẽ là tấm gương muôn đời.”
“ Ta ghét nhất những kẻ mạnh miệng ba hoa, ngươi cho rằng không nói thế thì không khiến ta chú ý, nhưng ta chỉ thấy loại đó chướng mắt.” A Kiều chứng kiến những kẻ dùng thủ đoạn này lừa mẹ mình, nàng cực ghét, nếu không phải đi cùng Vân Lang thì nàng cho người ném ngay ra ngoài, không cần nhiều lời:
“ Thần tới là có ích cho quý nhân, nhưng không cầu quý nhân đồng ý, nếu quý nhân không muốn nghe, thần không dám quấy rầy yên tĩnh của quý nhân nữa.”
“ Định lấy lui để tiến sao?”
“ Rời cánh cửa này, thần lập tức đi tìm Trường Bình công chúa nhờ trợ giúp.”
A Kiều cười nhạo:” Nếu tự tin như vậy, sao không trực tiếp đi tìm Trường Bình?”
Tư Mã Thiên giũ áo, chỉ vết mực trên người:” Chưa có cơ hội đã bị Vĩnh An hầu bắt tới Trường Môn cung rồi.”
Nghe vậy sự bực tức của A Kiều giảm đi không biết, dịu giọng hỏi Vân Lang:” Có phải thế không?”
Vân Lang thấy A Kiều không giận nữa mời cười hì hì bước tới:” Nếu như cách bọn thần suy nghĩ thành công, toàn bộ thẻ sách ở Trường Môn cung có thể đem đi làm củi đun rồi, nương nương không cần cả tòa lầu gác như thế để cất giữ. Một cân giấy đủ ghi chép số văn tự bằng năm sáu trăm thẻ sách.”
“ Giấy là gì?” A Kiều không cần phải vờ vịt che giấu sự vô tri của mình, bản thân nàng đã là đủ cao quý, cái khác ắt có kẻ biết nói cho nàng:
Đại Trường Thu vội vàng giải thích:” Ngày xưa có người dùng lưới cá, sợi gai, vỏ dâu làm ra giấy gai, loại giấy này thô ráp không chịu nổi, lão nô vừa nghe Vân hầu và Tư Mã tử nghĩ ra cách làm giấy khác, giấy trắng như tuyết, dai như da châu, là thứ cực tốt để viết sách, nếu như xuất hiện trên đời, không còn cần cầm thẻ trúc dày đọc viết nữa.”
A Kiều nghe là hiểu ngay Tư Mã Thiên vì sao tự tin nói lời kia, không hề vọng ngôn, hỏi Vân Lang:” Hắn là người của chúng ta sao?”
Vân Lang mỉm cười:” Người này viết sử, cả đời yêu sách như mạng, vì thế thần không tiện đánh giá, có điều chuyện lớn nhỏ thần không dấu hắn.”
A Kiều gật đầu:” Vậy là người mình.”
Tư Mã Thiên chạm tự ái nói:” Thần xuất thân môn hạ thái sử, thuộc về bản thân, không thuộc về ai, kể cả bệ hạ.”
A Kiều coi như gió thoảng bên tai, vẫn nhìn Vân Lang:” Thành công được không?”
Vân Lang chắp tay:” Tất nhiên là có, nhưng phải thử nghiệm một chút.”
“ Phức tạp?”
“ Mới đầu sẽ vô cùng phức tạp, khi thành công rồi, thuần thục hơn sẽ tinh giảm công đoạn, thông qua sản xuất quy mô lớn giảm giá thành, để người đọc sách thiên hạ đều mua được. Từ điểm này mà nói, đúng là cơ nghiệp muôn đời.”
“Bí phương đâu?” A Kiều không bận tâm tính hợp lý của yêu cầu này vươn tay ra:
Vân Lang cũng chẳng suy nghĩ lấy một giây, lấy từ ống tay áo một cuốn lụa trắng đưa cho Đại Trường Thu chuyển tới A Kiều.