“ Vật liệu đều không phải quý trọng, hẳn là được.” A Kiều mở lụa ra, liếc qua một lượt, cho vào một cái hộp son, bảo Đại Trường Thu:” Khóa trong kho, không cho bất kỳ ai mở ra.”
Đại Trường Thu đi ngay không chậm trễ, bảo bối thế này không ai dám lơ là.
A Kiều thở dài, thứ đó quý trọng, nhưng nàng không quá quan tâm:” Kẻ nào kẻ nấy đều thành hầu gia rồi, không muốn tới trò chuyện tán gẫu nữa phải không, ta biết ngươi nghĩ cho ta, nhưng có việc mới tới, không việc gì thì né tránh. Ngươi nên biết, ta chưa bao giờ coi ngươi là thần tử, mà đa phần coi ngươi như vãn bối chu đáo. Thuật làm giấy tuy tiền đồ lớn, nhưng trong lòng ta, thứ đó không thoải mái bằng chuyện vui vẻ ngươi kể.”
“ Ta là nữ nhân, lại sinh ra một nữ nhi, quốc triều không can hệ với ta nữa, ta chỉ muốn sống yên tĩnh vui vẻ.”
“ Sở cầu của Vân Lang giống nương nương, chẳng qua muốn tâm an và tự tại thôi.” Vân Lang nhỏ giọng nói:” Ngày tháng sau này sẽ không quá tốt, nương nương nên sớm chuẩn bị.”
A Kiều phiền lòng xua tay:” Không ai hiểu bệ hạ hơn ta, lòng hắn là cái hang không đáy, dù ngươi bỏ vào đó bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu yêu thương, đều không lấp đầy được.”
Người bi thương chỉ cần đánh mạt chược là tâm tình tốt lên, nhất là A Kiều.
Tư Mã Thiên không có tiền, Vân Lang phải cho hắn vài đĩnh vàng thì cuộc chơi mới có thể bắt đầu.
A Kiều khi đánh mạt chược không muốn nói chuyện, vì thế người khác chỉ có thể nói bằng thuật ngữ mạt chược thôi.
Rời khỏi tẩm cung của A Kiều, Tư Mã Thiên thắng to, trả lại Vân Lang năm đĩnh vàng, còn có một túi lớn, đi qua ao nước lấy hai đĩnh ném cho Đông Phương Sóc:” Đại gia thưởng cho ngươi.”
Đông Phương Sóc đút ngay vào lòng, vô sỉ hỏi:” Gọi mấy tiếng đại gia thì lại được thưởng nữa?”
Tư Mã Thiên tỉnh táo lắc đầu:” Thấy ngươi nghèo khó mới cho, cho nữa thì ngươi giàu hơn ta mất.”
“ Người có tiền các ngươi càng giàu càng keo kiệt, càng keo kiệt lại càng giàu.” Đông Phương Sóc bực bội:
Tư Mã Thiên cười:” Đúng thế thật, có điều ngươi gọi người khác là đại gia đi, nói không chừng được thưởng tiền đấy.”
Đông Phương Sóc nhún vai:” Có thể khiến ta cam tâm tình nguyện gọi đại gia chỉ có con chó vàng trông nhà của ta với ngươi thôi.”
“ Cho ta hai đĩnh vàng nữa, năm sau ta mời người đào đầm, thử trồng hoa sen, nếu thành, vừa có ngó sen, có cảnh trí, lại có hạt sen nấu cháo. Đợi Thái học an gia tại Thượng Lâm Uyển, có thể tới đó làm thơ phú, lòng yên tĩnh, sạch sẽ hơn.” Vân Lang hào phóng lấy ra năm đĩnh vàng:” Không thể nhiều hơn nữa.”
Đông Phương Sóc cười rất vui vẻ, lấy một đĩnh vàng cho vào ống tay, bốn đĩnh khác cho vào lòng:” Sáu đĩnh là đủ rồi, bốn đĩnh ta để uống rượu.”
Hai người đi xa rồi Tư Mã Thiên mới dừng chân nhìn Đông Phương Sóc cuộn ống quần đứng trong bùn lạnh:” Hắn có vẻ quên mất sỉ nhục mình phải chịu rồi, phải chăng không còn ý chí nữa?”
Vân Lang lắc đầu phủ định:” Không, dưới gầm trời chưa ai sỉ nhục được hắn, chỉ hắn sỉ nhục người khác thôi.”
Tư Mã Thiên ngẫm nghĩ một lúc cảm thán:” Mong rằng một ngày ta cũng có thể trải vinh nhục không đổi sắc, đổi lòng.”
Vân Lang mỉm cười, y biết có ngày đó.
Lưu Triệt đã đồng ý để Vân Lang và Tào Tương làm tả hữu thiếu khanh của ti nông tự, nhưng mãi không thấy ý chỉ đâu.
Theo như Tào Tương nói, lực cản của hắn không nhiều, nhưng tiếng phản đối Vân Lang làm hữu thiếu khanh lại tăng vọt. Lưu Triệt không lui, không biết kẻ nào xui xẻo vì chuyện này.
Mùa đông tuyết trên Ly Sơn không tan, chỉ có tích mỗi lúc một dày, nhưng tuyết bao phủ trên cây thông lại tan dần, tạo thành những cột băng lớn treo trên cành, khiến rằng thông trở thành nơi rất nguy hiểm.
Hà Sầu Hữu thích ở cùng người chết hơn người sống, thời gian ông ta xuất hiện ở Vân gia thì ít, mà ở trong Thần Vệ doanh làm tượng thì nhiều. Miệng nói mình là Hán thần, thực ra ông ta giống dư nghiệt Đại Tần hơn Vân Lang.
Tối hôm đó hiếm được một lần thấy ông ta xuất hiện trước mặt Vân Lang, uống đầy bụng rượu ấm mới nhỏ giọng nói:” Đợi toàn bộ xương cốt cho vào tượng, Thần Vệ doanh cũng nên đóng cửa.”
Vân Lang gật đầu:” Người chết nên được yên nghỉ, âm dương hai đường khác biệt, không nên quấy quả nhiều.”
“ Sao lại cứ phân chia Đại Hán Đại Tần, nói ra đều là người sống ở mảnh đất này, đều là huyết nhục đồng bào, một ngày chưa làm xong việc này, ta thấy mình còn nợ họ.” Hà Sầu Hữu hôm nay có vẻ nhiều cảm khái:” Còn ngươi, làm việc không chuyên tâm, rõ ràng nhiều cái xương không phải một bộ, ngươi cứ cố ghép làm một.”
“ Ta thấy bọn họ thân thiết như huynh đệ, hẳn là không so đo đâu.”
“ Nói linh tinh, Trương Nguyên Tùng và đám Thái Tể là kẻ thù, nếu không phải cùng gánh nhiệm vụ thủ vệ hoàng lăng đã chém giết nhau rồi.”
Chuyện này Vân Lang không rõ, Thái Tể trừ chuyện liên quan tới Thủy hoàng đế ra thì ít nói:” Là ai?”
“ Ngươi không biết đâu, đầu lĩnh thị vệ của Thủy hoàng đế, kiếm thuật của ta do ông ấy dạy, hôm qua về trong giấc mơ của ta quát tháo ta lắp chân kẻ khác lên người mình ...”
Vân Lang làu bàu:” Chết rồi còn lắm chuyện.”
Hà Sầu Hữu trừng mắt với Vân Lang một cái, không thèm nói chuyện này với y nữa, chỉ ra ngoài cửa:” Khà khà, khuê nữ của ngươi đá tên lùn, tiểu nha đầu thật khỏe, tên lùn lăn lông lốc trên mặt đất kìa.”
Mặt Vân Lang tối sầm đứng dậy, Liên Tiệp là người đáng thương, ở trong cung đã bị ức hiếp, đến Vân gia vẫn bị ức hiếp, thế không được, muốn đi dạy bảo khuê nữ.
“ Ngồi xuống, ngồi xuống đi.” Hà Sầu Hữu xua tay:” Liên Tiệp còn vui hơn khuê nữ của ngươi.”
“ Đó là vì hắn nương nhờ người khác mới hạ mình thôi.”
“ Hừ, hắn vui thật hay vui giả chẳng lẽ lão phu không nhận ra sao? Liên Tiệp bị người ta đá thành quen rồi, người trưởng thành đá thì hắn không thích, nhưng bị khuê nữ ngươi đá thì hắn vui lắm. Sáng đi chăn dê, tối về chơi đùa với khuê nữ ngươi, ta thấy hắn rát hài lòng.”
“ Hắn làm thế cũng là sai.” Vân Lang tức giận rời phòng:
Vân Âm đứng trên cầu thang giơ chân đá Liên Tiệp, Liên Tiệp khoa trương hét một tiếng xoay hai vòng trên không trung, tay chân hắn tuy ngắn, nhưng linh hoạt như mèo, nhìn có vẻ như va chạm vào bậc thang, thực tế mỗi lần sắp va chạm, hắn lại dùng chân, hoặc tay đẩy nhẹ để thân thể mình tiếp tục lăn đi.
Vân Lang đỡ lấy Liên Tiệp, Vân Âm đứng trên lầu thấy cha có vẻ tức giận, hét lên lao vào lòng Tống Kiều, thúc giục nàng chạy mau.
“ Thiếp đá đấy.”
“ Tiểu nhân đang đùa với ông nữ thôi.”
Tống Kiều và Liên Tiệp gần như cùng lên tiếng.
“ Xuống đây.” Vân Lang nhìn Vân Âm nghiêm giọng gọi:
Tống Kiều bế Vân Âm xuống, vốn còn định nói đỡ, thấy sắc mặt trượng phu không tốt, liền không dám nữa.
Vân Âm mếu miệng òa khóc, vừa khóc vừa lau nước mắt, chiêu này thường ngày rất hữu dụng, nó giành lại được Đại Vương nhờ chiêu này, nhưng hôm nay cha chỉ nhìn nó khóc mà không động lòng, không dỗ nó.
“ Nàng để nó xuống.” Vân Lang đợi Tống Kiều bế Vân Âm xuống lầu rồi, bảo nàng đặt Vân Âm dưới đất, để nó không có chỗ dựa, nắm tay nó kéo tới bên Liên Tiệp đang hết sức bất an:” Xin lỗi Liên Tiệp bá bá đi, nói sau này không làm thế nữa.”
Liên Tiệp rối rít xua tay:” Hầu gia, tiểu nhân chơi với ông chúa thôi mà, không phải bị ông chúa ức hiếp đâu.”
Vân Lang lắc đầu:” Không được, nó quen đá ngươi thì sau này sẽ đi đá người khác, ức hiếp người khác, coi chuyện đó là bình thường. Ta có thể chiều chuộng, nhưng không thể dạy hư nó.”
Liên Tiệp chà tay không biết làm sao.
Đôi mắt to tròn của Vân Âm đã chứa đầy nước mắt, khóc thêm một tiếng nữa mà cha không dỗ mình, lí nhí nói với Liên Tiệp:” Sau này ta không đá ngươi nữa.”