Vân Lang muốn nhân cơ hội giáo dục khuê nữ, không ngờ Hà Sầu Hữu từ bên đi tới, bế Vân Ân, cười lớn:” Bé ngoan, đá người là gì, theo lão tổ học bản lĩnh, sau này đá cả hổ.”
Vân Âm phụng phịu:” Cha không cho bắt nạt con hổ.”
“ Đó là hổ trong nhà, lão tổ dẫn cháu vào núi bắt nạt hổ ở đó, không sao cả, xem này, lão tổ bay được ...”
Vân Lang nhìn Hà Sầu Hữu bế Vân Âm, dẫm lan can cầu thang, vọt mình một cái đã lên tầng ba, nghiến răng ken két:” Hà Sầu Hữu, ông mang khuê nữ ta đi đâu?”
Hà Sầu Hữu cười ha hả:” Lão phu từ lần trước cùng Tào Tương về kinh đã nhận ra đứa bé này cốt cách đặc biệt rồi, để các ngươi nuôi đúng là uổng phí. Vân hầu, cách dạy dỗ của ngươi không thích hợp với Đại nữ đâu, giao nó cho ta.”
“ Cha, cha! Lão tổ biết bay này.” Vân Âm sáng mắt, vừa rồi nguy hiểm như thế, Vân Lang ở dưới nhìn toát mồ hôi, nó vẫn cười khanh khách:
Lần trước lão già này nói giao Vân Âm cho ông ta dạy, cứ nghĩ ông ta nói chơi thế thôi, giờ Vân Lang mới nhận ra, Hà Sầu Hữu hoàn toàn nghiêm túc, hô lớn :” Đó không phải là bay, mà là nhảy, giống con ếch, xấu lắm. Ngoan, nghe lời, theo mẹ con học đọc sách.”
“ Học xong rồi, được chơi với lão tổ không?”
Vân Lang thấy Hà Sầu Hữu mặt mày trang nghiêm, biết ông ta rất quyết tâm, thở dài.
Vân Âm reo lớn, trèo ngay lên vai Hà Sầu Hữu:” Lão tổ, lão tổ, chúng ta vào núi tìm hổ thôi.”
Hà Sầu Hữu vui vẻ nói:” Lão tổ còn nuôi tám con sói, chúng ta xử lý đám súc sinh này quy phục trước rồi mới đi tìm hổ.”
Vân Lang tức giận:” Đó là sói hoang.”
“ Lão phu sẽ bẻ răng, nhổ móng vuốt của chúng.”
Vân Lang đau đầu, y không hề muốn khuê nữ theo Hà Sầu Hữu:” Dạy trẻ con như thế sẽ làm tâm tính nó bị hỏng.”
“ Lão phu thừa nhận ngươi có trí tuệ hơn người, đôi khi trí tuệ hơn võ dũng, nhưng đừng bao giờ quên giang sơn lập nên như thế nào. Giang sơn dùng kế mưu giành được không bền, chỉ có nắm đấm giành lấy thì mới vững vàng vạn năm. Dùng nắm đấm đánh kẻ địch ngã xuống bùn, một cú không được thì hai, đến khi phải quỳ xuống cầu xin mới thôi, đánh cho hắn thấy là phải đi vòng mà tránh, thì mảnh đất này mới là của chúng ta.” Hà Sầu Hữu hùng hồn nói:” Ngươi xem ngươi đi, trên người có tí khí huyết nam nhi nào không? Chẳng phải ngươi nói không muốn khuê nữ ngươi bị người khác xem thường sao, vậy thì giao nó cho lão phu.”
Vân Lang rất sợ, vì nhìn vẻ mặt của Hà Sầu Hữu thì ông ta thực sự nghĩ thế.
Hà Sầu Hữu ghét nhất cái tính rườm rà cẩn thận của Vân Lang, cảm thấy quá giả dối, nhưng biện pháp của y lúc nào cũng khéo léo hiệu quả, khiến ông ta không thể nói gì, còn sinh cảm giác anh hùng không có đất dụng võ.
Dưới tình huống đó, ông ta thấy mình có nghĩa vụ đem huyết mạch vũ dũng của Đại Tần truyền cho Vân thị, bắt đầu từ Đại nữ mà y yêu thương nhất.
Trong nhà huân quý, nữ tử luyện võ không có gì lạ, A Kiều biết múa kiếm, Trường Bình một thân bản lĩnh dựa theo chiến trường mà bồi dưỡng, còn Trương Oánh chỉ cần lên ngựa có thể thành dũng tướng.
Chỉ cần bồi dưỡng được Vân Âm, sau này Vân Lang có bao nhiêu đứa con, cũng sẽ bị đứa bé này dẫn theo con đường dũng mãnh.
Vân Lang cuối cùng tạm chấp thuận tính sau:” Được rồi, nhưng Âm Nhi còn nhỏ, đừng làm bị thương.”
“ Chuyện này không cần ngươi phải nói.” Hà Sầu Hữu ngồi trên cột trụ đầu cầu thang cười như con kền kền, một tay ôm Vân Âm, vọt mình lao đi, trong bóng tối truyền lại tiếng cười khanh khách như chuông bạc.
Thông thường vào mùa đông thiên hạ chẳng có việc gì, mùa đông năm nay lại dường như có vẻ không hề yên ổn cho lắm.
Nghe nói vào mùa thu, con voi do Nam Việt vương hiến lên đã chết, con anh vũ lại buông lời không hay, thế là Lưu Triệt lửa giận ngùn ngụt, hạ lệnh Tiền tướng quân Lộ Bác Đức dẫn ba vạn đại quân, hỏi tội Triệu Hổ cùng thái tử Triệu Tử Anh vừa về nước, vì sao vô lễ như thế?
Đến mùa đông có tin, Nam Việt vương Triệu Hổ sợ mà chết, Triệu Tử Anh đăng cơ, phái sứ tiết tới Trường An, khẩn cầu hoàng đế xá miễn cho Nam Việt quốc tội vô tri.
“ Con anh vũ nói gì thế?” Voi sống quen ở phương nam ấm áp, lên phương bắc chết là bình thường, Vân Lang chỉ tò mò con anh vũ nói gì làm Lưu Triệt nổi giận:
Tào Tương nằm vắt chân trên thảm lông cừu dày, xỉa răng nói:” Ai quan tâm nó nói gì, tóm lại là năm mới mà Nam Việt không tiến cống, đó là đại tội. Đồng thời bệ hạ còn đang nổi giận với Triều Tiên, muốn Triều Tiên vương đem hậu nhân Yến vương Lư Quán năm xưa phản loạn chạy tới Triều Tiên ra xử tội.”
“ Ông trời ơi, Lư Quán chết sáu chục năm rồi, tên đó qua lại với Hung Nô, bị Văn hoàng đế phát hiện nên phản bội chạy sang Hung Nô, cuối cùng chết trong tay Hung Nô, thân tộc của hắn chết sạch rồi. Quy thuận Triều Tiên là bộ tướng Vệ Mãn của hắn, giờ thì bệ hạ muốn giao đầu hậu duệ Lư Quán ra, lý do này rất vô lý, xem ra bệ hạ nghèo phát điên rồi.”
“ Hẳn có lý do khác?” Vân Lang thừa biết Tào Tương rồi, hắn chỉ muốn khoe khoang kiến thức bách sự thông của mình thôi, nên phối hợp:
“ Thực ra do người Phù Dư gây họa, hai năm qua bệ hạ sai người Ô Hoàn đào nhân sâm, kiếm không ít tiền, dùng nhân sâm thưởng cho công thần lại tiết kiệm tiền cho quốc khố, giờ người Phù Du thấy nhân sâm ở Đại Hán được giá, cũng muốn xen vào.”
“ Nơi đó quá xa, bệ hạ không tiện phái binh, đành lệnh cho người Triều Tiên đánh nhau với người Phù Dư, thuận tiện cảnh cáo người Triều Tiên, lấy chút hiếu kính. Ngươi đợi xem, bệ hạ nổi giận với các phụ quốc xong mà còn thiếu tiền, thiếu lương sẽ giận luôn cả chúng ta.”
Đây là cái hậu quả của chinh chiến liên miên, Vân Lang chép miệng:” Cũng phải Sơn Đông hạn hán, Hà Bắc lũ lụt, ngay cả nơi giàu có như Hoài Nam cũng không yên. Hay chúng ta gom góp kho lương, hiến bệ hạ một vạn đảm lương, nói không chừng qua được nạn này.”
“ Cũng không phải không được, hai nhà chúng ta có thói quen tích trữ lương thực sản xuất lại nhiều, một vạn đảm lương không là gì, nhưng người khác thì sao? Một khi nó thành định mức cho huân quý, huynh đệ chúng ta đi đầu sẽ bị chửi chết, mà người chửi chúng ta còn có mẫu thân.” Tào Tương thở dài:” Phân ưu với nước mà cũng phiền toái.”
“ Thong thả đợi, Công Tôn Hoằng hẳn là người kính hiến đầu tiên, chúng ta theo lệ đó mà làm.”
“ Hả, đó là con quỷ nghèo mà.”
Vân Lang cười:” Giờ này thì ông ta không nghèo đâu.”
Sơn Đông đã có lưu dân, bách tính Hà Bắc được quân đội bảo vệ lên phía bắc tìm thức ăn, đó là tin tức mà Vân Lang biết được vào ngày thứ ba sau khi nói chuyện với Tào Tương.
Công Tôn Hoằng bán hết trạch viện, đất đai, dùng mua năm vạn đảm lương quyên hiến cho triều đình, nghe nói cả nhà ông ta sáu sáu miệng ăn, mùa đông năm nay chỉ có chưa tới năm nghìn cân lương thực.
Hoàng đế không đành lòng để tể tướng già cả của mình bị đói, chỉ thu bốn vạn đảm lương, để lại một vạn đảm dùng cho gia đình, cùng chi phí sinh hoạt của môn khách.
Trường Môn cung quyên hiến mười vạn đảm lương, cùng năm trăm cân hoàng kim, hai đấu trân châu.
Trường Bình công chúa quyên hiến tám vạn đảm lương, thêm vào trưởng tử Tào Tương, nghĩa tử Vân Lang mỗi người gọi một vạn đảm thành tròn mười vạn, cùng hai trăm vạn Vân tiền.
Hoắc Khứ Bệnh sau khi đánh nhau với lão bà cũng quyên hiến một vạn đảm lương, năm mươi vạn Vân tiền.
Ngay cả Lý Cảm cũng chuẩn bị năm trăm đảm lương, mười vạn Vân tiền.