Vân Lang đứng ở quan đạo Trường An nhìn đội xe dài dằng dặc liên miên bất tuyệt vào thành, lại có nhận thức mới về Lưu Triệt, đồng thời ý thức được, lệnh bổ nhiệm của mình sớm có thôi, ngày tháng an nhàn không còn nữa rồi.
Vào mùa đông Lưu Triệt rất thích ở Trường Môn cung, một là vì nơi này tương đối ấm áp, trong phòng không có mùi than mà vẫn ấm, hai là gần đây bách quan ở Trường An quá ầm ĩ, hắn muốn yên tĩnh một chút.
Tưới nước lên một chậu dưa leo vô cùng tươi tốt là lạc thú hiếm hoi của Lưu Triệt. Dây leo đã bò cả ra ngoài, một bông hoa vàng nho nhỏ vừa hé nở, làm Lưu Triệt nhìn mà nở nụ cười.
“ Trẫm cũng có thể trồng ra hoa quả vào mùa đông.”
A Kiều thu lại khung thêu ghé tới nhìn kinh ngạc nói:” Đúng là nở hoa rồi, có điều là hoa đực, không kết trái được.”
“ Ha ha ha, không có nam, nữ có sinh được không?”
A Kiều bĩu môi, nói chuyện phòng the với hoàng đế chỉ có thể nói nửa câu, nói nhiều bị người ta ghét, mà A Kiều cũng chẳng có tâm tư ở mặt này, chuyển đề tài:” Tiền có đủ không?”
“ Tiền lương vĩnh viễn không đủ, chỉ là biện pháp quyên tiền này không thể dùng nhiều, lần nào dùng là phải giải quyết vấn đề lớn. Nhiều tiền cũng vô ích, vì lương thực lên giá, gốc gác vẫn cứ là lương thực.”
A Kiều rất nhạy bén:” Nói thế chức thiếu khanh Ti nông tự sẽ sớm giao cho Vân Lang rồi.”
“ Phải cho, trẫm kỳ vọng Đại Hán quay lại thời thịnh thế của tiên đế, lương thực nhiều tới ăn không hết, chỉ là hai mươi năm thì quá lâu.”
“ So với giang sơn vạn năm đâu có dài.”
Lưu Triệt lắc đầu:” Nhưng sinh mệnh của trẫm có hạn, câu nói bệ hạ vạn niên chỉ là lấy may, một ý niệm, không ai sống được vạn năm, trăm năm đã hiếm.”
Nói tới chuyện tuổi thọ là tâm tình Lưu Triệt không hề tốt, tuy hắn đang ở độ tuổi nhi lập, đã lo lắng về hành trình sinh mệnh tương lai.
Lo lắng đó của Lưu Triệt cũng đáng đồng tình, vì tuổi thọ trung bình của người Hán thấp tới đáng thương, chỉ mới hai lăm, đó còn là tuổi thọ ở Quan Trung, còn toàn bộ Đại Hán, đoán chừng chỉ trên hai mươi.
Hơn mười tuổi thành thân, ba mấy đã là tổ phụ, mà từ tổ phụ một khi gắn vào ai đó, nói lên hắn đã già.
Có điều mấy lo lắng đó thì Vân Lang không có.
Xào thịt thì phải dùng rất nhiều hành, Vân gia trồng cực kỳ nhiều hành hoa, thứ này trồng vào mùa đông hiệu quả rất tốt, do không có ớt, nên không có vị cay đặc trưng, không có hương vị thức ăn đất Xuyên, Vân Lang thấy vô cùng thất bại.
Có điều thực khách không chê, nhất là Lý Cảm rất thích miếng thịt mỏng xào trong lá hành, ăn sạch cả bát.
“ Lần này thắt lưng buộc bụng quyên tiền, lão bà ở nhà khóc sắp đứt hơi, con cũng khóc thê thảm, nhìn mà phiền lòng, nên tới nhà ngươi trốn.” Lý Cảm không mặt dày như Tào Tương, tới Vân gia ăn uống còn nói được một câu tử tế, không như Tào Tương sang ăn chực còn chê nhà bếp chậm chạp:
“ Thu lợi nhân sâm không đủ bù đắp à?”
“ Đủ chứ, vấn đề bà nương đó cho rằng ta bại gia, mang tiền đem ra ngoài mà không thu được lợi ích về, khác nào lấy mạng nàng. Nói thật, quyên nhiều ít ta không quan tâm, hai năm qua ta không ở nhà, trong nhà thu lợi rất nhiều, nếu chẳng phải lo quyên quá nhiều gây chú ý thì ta quyên ra một nghìn đảm lương cũng không thành vấn đề. Chỉ là bà nương trong nhà nghĩ không thông. Mà thôi, không nói nữa, A Tương gửi thư nói muốn chúng ta tới Dương Lăng ấp ở vài ngày, ngươi có đi không?”
Vân Lang đổ ít nước vào nồi vừa xào thịt, ngồi trên ghế đẩu trong bếp:” Không đi, trước kia không khí triều đình khẩn trương, đám hoàn khố bọn họ không dám chơi quá đà, giờ chuyện vừa qua, ai biết chúng chơi điên thế nào, ta không xen vào, mang tiếng lắm.”
“ Cũng phải, ngươi hiện giờ được chú ý quá nhiều, đi sẽ bị người ta nói ra nói vào. Ở nhà đi, khi công việc tới, muốn nhàn cũng không được.”
“ Lúc đó ta càn thanh nhàn mới đúng, người ta sẽ chỉ thấy Đại ti nông tận tụy, thấy A Tương chạy như lừa, chỉ không thấy kỳ nhân Vân Lang trong truyền thuyết.”
Lý Cảm là tên sống rất vui vẻ, vì hắn không nghĩ nhiều, đứng dậy cười:” Ngươi và Khứ Bệnh không đi, ta dẫn Triệu Phá Nô đi vậy, Tạ Ninh bị đám lão bà quấn lấy không thoát thân được rồi.”
Tiễn Lý Cảm đi rồi, Vân Lang khịt mũi tiếp tục thí nghiệm món ăn, cho dù không có ớt, y cũng muốn làm ra món đậu hũ ma bà. Không có ớt không làm ra được dầu đỏ, đậu hũ ma bà trắng nhợt trắng nhạt, thù du tuy cũng cay, song không đúng vị.
Đại Vương miệng ngậm hộp thức ăn, ngựa du xuân buồn chán theo sau, Vân Lang dẫn Lưu Nhị rời nhà.
Tô Trĩ cùng Dược bà bà bận rộn ở hiệu thuốc Phú Quý huyện, nghe nói đã có tiến triển lớn, còn về tiến triển gì thì Vân Lang không biết, hôm nay phải đi xem.
Nha đầu đó vô tình vô nghĩa không chịu về nhà thì Vân Lang phải đi một chuyến.
Trước kia từ Vân gia tới Phú Quý huyện còn lo bị sói tha mất, giờ không cần nữa, vì dù là ngày hay đêm đều có thương đội qua lại. Nhất là cái bến tàu cách đại môn Vân gia không xa đã tự động biến thành thị tập.
Đất đai của Vân gia bắt đầu tính ở cây liễu lớn bên sông, bên cây còn đóng một cái cột đá lớn, trước kia cung nữ Trường Môn cung vụng trộm với dã nhân bị Đổng Quân bắt được treo ở cái cột đó tới chết. Về sau Đổng Quân bị Trương Thang treo ở đó tới chết.
Vân Lang quên có hai người chết không nhắm mắt ở cái cột đó lâu rồi, nhưng nhìn thấy tuyền phu ngồi trên cọc gõ tan phét náo nhiệt, không khỏi nhớ tới chuyện đó.
Bên trái cái cột là địa giới Vân thị, chỉ có một căn nhà tranh lẻ loi, căn nhà tranh hẳn là sản nghiệp của Vân gia, vì đối diện có rất nhiều nhà tranh dựng san sát.
Nói ra cũng lạ, đất đai của Vân gia không ai xâm chiếm, ngược lại bách tính rất hứng thú xây dựng nhà trên đất đai hoàng gia, chẳng sợ ai xua đuổi.
Người lần trước xâm chiếm đất đai hoàng gia là tể tướng Điền Phẫn, kết cục rất tệ, bản thân chết đã đành, ngay cả con cháu cũng bị liên lụy, nay không còn nghe thấy tin gì về Điền gia nữa.
Đất đai của hoàng gia, bách tính có thể dùng tạm, chỉ đừng cần quá đáng là không sao, quan lại chẳng thèm để ý. Huân quý mà đụng tới một chút là kinh nhờn hoàng gia rồi, mất đầu là thường.
Vị Thủy vào mùa đông không tệ, ít nhất là về cảnh trí, bên sông là băng lăng trắng muốt, bẻ một miếng cho vào miệng nhai rất thống khoái.
Mùa đông năm nay không quá lạnh, cho nên mặt sông chưa kết băng, dù có lớp băng mỏng cũng bị thuyền bè đi lại phá nát.
Vân Lang gần như nhảy chân sáo tới Phú Quý huyện.
Nay địa bàn của Phú Quý huyện càng lớn, vốn chỉ là cái trấn chỉ có con đường lớn dài một dặm, giờ phát triển theo chiều ngang, một cái ngã tư lớn đã chứng minh rõ ràng cho điểm này.
Vân Lang bước chân vào Phú Quý huyện thì nở nụ cười bí ẩn, nơi này có một bí mật, chỉ mình y mới biết.
Huyện lệnh Ứng Tuyết Lâm vừa mới đi qua bên cạnh Vân Lang, đi rất vội vàng không để ý thấy y. Vân Lang cũng không có ý quấy rầy.
Quách Giải đi sau thì nhìn thấy Vân Lang, bước chân cũng vội vã, định dừng lại thi lễ thì Vân Lang xua tay bảo không cần, hắn chắp tay qua lo rồi đuổi theo Ứng Tuyết Lâm.
Huyện thừa thực chức, chính là tưởng thưởng cho chuyến đi phương bắc của hắn.
Chức này khác với huyện úy trước kia hắn đảm nhiệm, đã là quan viên rồi, thoát khỏi hàng ngũ tư lại.
Quách Giải cũng đã khác xưa, theo như Tào Tương kể, sau khi Quách Giải trở về, chuyện đầu tiên làm là tuyên bố với toàn bộ du hiệp, hắn là người triều đình rồi, sau này du hiệp ỷ võ phạm pháp là kẻ địch của hắn.
Lời này truyền đi, Quách Giải bị toàn bộ du hiệp khinh bỉ, ngay cả những người ở Kích kiếm quán cũng bỏ đi hết. Quách Giải biến Kích kiếm quán thành huyện học, Ứng Tuyết Lâm tìm mấy hảo hữu, lấy danh nghĩa triều đình thu nhận học tử.