Đi trên con đường lớn tấp nập, Vân Lang cố thế nào cũng không thấy bóng dáng Phú Quý trấn xưa nữa.
Kỳ thực bản thân Vân Lang cũng không tới nơi này nhiều, tuy y bỏ công sức lớn gây dựng nó, nhưng danh nghĩa nó là sản nghiệp của A Kiều. Vân Lang không muốn để lại quá nhiều dấu vết tồn tại của mình ở nơi này, tránh xung đột với nàng.
Y quán cao tới ba tầng, trông rất hùng tráng, đó là tính của A Kiều, làm gì cũng phải khí thế. Bên ngoài y quán xe ngựa nghìn nghịt, hoàn toàn khác dự liệu của Vân Lang.
Đại Vương đi tới đâu là khiến nơi đó nháo nhào, nhất là xe ngựa, kinh hoàng hí liên hồi, nếu không phải vì miệng nó tha hộp thức ăn làm sụt giảm quá nửa uy phong của vua bách thú thì đám ngựa đó đã chồm lên bỏ chạy rồi.
Dân bản xứ nơi này thì không lạ gì Đại Vương, chỉ có người nơi khác tới mới sợ, Vân Lang kệ bốn phía huyên náo xì xào, dẫn Đại Vương đi thẳng vào y quán.
Hai phó phụ đang say sưa cắn hạt gai tán gẫu, đột nhiên thấy thân hình to lớn của Đại Vương, vội vàng nhổ hạt gai đi, đứng lên đón, thuần thục nhận lấy hộp thức ăn, khom người thi lễ.
“ Nhị phu nhân đâu?”
Phó phụ vội đáp:” Phu nhân ở tĩnh thất, đang chẩn bệnh.”
“ Còn Dược bà bà?”
“ Dược bà bà đang trị bệnh cho Để Lý hầu ạ.”
“ Chăm sóc ngựa.”
Hai phó phụ vâng dạ dẫn ngựa du xuân vào hậu viện.
Để Lý hầu Nhâm Trường Xuân, trước kia theo Đậu Anh chinh chiến mười mấy năm, được tiên đề gọi là người hiền lương. Về sau Đậu Anh gặp họa, ông ta vẫn bình an vô sự.
Nhân vật như thế phải đi xem sao.
Vân Lang đi xuyên qua đại sảnh tới viện tử bên trong, nơi này toàn là hành lang với dãy phòng dài, ngoài sân có sáu bảy Khương phụ đang trông coi chục nồi thuốc, mùi thuốc thoang thoảng dễ chịu. Hỏi vị trí phòng khám bệnh Dược bà rồi đi thẳng tới, còn chưa đi tới nơi thì nghe thấy tiếng bà mắng:” Có tuổi rồi thì đừng cậy mạnh, bệnh phổi của ông là thận hư gây ra, muốn trị tận gốc trừ khi thận quay về như ba mươi năm trước.”
Sau đó là giọng khàn khàn:” Cả đời chỉ có cái sở thích ấy, nếu ngay cả phòng sự cũng không được nữa thì sống còn gì vui.”
“ Chưa chết là may rồi, người tốt không được thọ, loại như ông lại sống dai thế.” Dược bà bà chẳng quản hầu gia hay không, cứ mắng đã:
“ Ha ha ha, muốn sống lâu thì phải liều mạng, năm xưa lão phu lên sa trưởng khổ cực, không ít lần suýt mất đầu mới có cuộc sống bây giờ. Còn đám nông phu, chỉ ăn rau cháo làm sao thọ, lão phu thọ là do lão phu kiếm được. Dược bà tử, bà cứ lấy hết thuốc tốt cho lão phu dùng, như nhân sâm ấy, khoái hoạt được năm nào tốt năm đó.”
Nghe lão tặc nói năng chẳng kiêng dè gì như thế, Vân Lang hết hứng vào hỏi thăm, xoay người đi tới phòng Tô Trĩ, nằm xuống giường ngủ gà ngủ gật.
Y quán làm ăn rất tốt, người tới khám bệnh chỉ cần một lão già khốn kiếp như Để Lý hầu, khám bệnh cho một người bằng trăm người bệnh bình thường.
Đại Vương nhảy lên giường, đẩy Vân Lang ra ngoài rồi thư thái nằm xuống.
Một lúc sau cả người lần hổ đều ngủ tít.
Chẳng biết bao lâu mở mắt ra không thấy Đại Vương đâu nữa, còn Tô Trĩ thì ngồi ăn món đậu hũ ma bà thất bại của Vân Lang.
“ Đã rửa tay chưa mà đã ăn?”
“ Phải rửa chứ, mấy ngày qua toàn khám bệnh cho phụ nhân, không khám bệnh muội làm gì có hứng thú ăn uống.” Tô Trĩ không thích thù du, khều ra mới ăn:
“ Từ khi nào muội tiếp nhận cả phụ khoa thế?”
“ Không nhận sao được? Huynh nhìn khắp Trường An có nữ y giả không? Phụ nhân vốn nhiều bệnh, lại phiền, trước kia phải cắn răng chịu, giờ lại chẳng vội vàng tới khám bệnh sao, còn luôn miệng dặn muội giữ bí mật.”
Vân Lang gãi cằm suy nghĩ:” Nên mở cửa phụ để xe ngựa đi vào, đừng để người ngoài thấy, phụ nhân mà, nhiều kỵ húy. Nhưng mà sao chỉ thấy muội, những Khương phụ muội huấn luyện đâu, không giúp được gì à?”
Tô Trĩ đặt bát xuống, thất vọng nói:” Huynh biết đấy, muốn thành y giả giỏi phải biết chữ, bảo những Khương phụ đó học chữ thì không khác gì giết họ, hôm nay học một chữ, mai lại quên rồi, muội thì chết mệt mà họ vẫn chưa biết viết tên. Nên chỉ chăm sóc người bệnh được thôi, cả đời này không hi vọng khám bệnh nữa rồi.”
“ Muội chỉ còn trông đợi đám nữ đồng trong nhà chóng lớn, chọn vài đứa thông minh dạy bảo. Ôi mai còn phải đỡ đẻ hai người ... Sư huynh, muội mệt lắm.”
Vân Lang ôm lấy Tô Trĩ ngã vào lòng mình, vỗ vỗ lưng nàng:” Đỡ đè thì ổn bà làm là được rồi mà?”
Nghe nói tới ổn bà là Tô Trĩ không kìm được lửa giận đứng bật dậy:” Huynh biết ổn bà đỡ đẻ thế nào không? Nắm, kéo, coi người như gia súc ấy, còn có ổn bà không sinh được còn dùng gậy cán bột cán lên bụng người ta như cán cán bột ấy. Trẻ ra đời thì ném tro thảo mộc lên, còn nói đây là công việc bẩn thỉu dơ dáy. Muội không chịu nổi nên làm luôn, giờ đã đỡ đẻ cho ba mươi tư đá bé bình an rồi.”
Vân Lang nghe Tô Trĩ than thở mà thương, nhưng cũng không giúp được gì, kẽ koàng bóp vai cho nàng:” Thế thì không được, thanh danh truyền đi, muội chỉ riêng đỡ đẻ đã chết mệt.”
“ Muội có cách nào đây, huynh chưa biết đấy, có đôi tiểu phu thê nông gia ân ân ái ái, thấy thê tử sắp chết, trượng phu quỳ ở cửa khóc đến thảm, muội đành tiếp nhận. Thế là một đám quý nhân nói muội đụng vào hạ nhân, không sạch sẽ, xoay người bỏ về, còn đi khắp nơi nói xấu muội.”
Vân Lang hừ lạnh:” Lần sau gặp loại ấy thì bảo muội vừa đỡ đẻ cho chó , thế là đỡ tốn sức.”
Tô Trĩ cười gập người:” Sư huynh nói đúng, bọn họ không tới, muội tiết kiệm được sức lực.”
Vân Lang lại ôm Tô Trĩ vào lòng, yêu thương nói:” Trước kia muội còn lo không có người khám bệnh, giờ bận tới nửa tháng chẳng về nhà rồi, sư tỷ của muội trách đấy.”
Tô Trĩ u oán nói:” Nếu huynh và sư tỷ tới khám bệnh thì muội nhàn rồi.”
Vân Lang bất lực lắc đầu:” Tước vị Vĩnh An hầu ban xuống, ta liền thành phế nhân. Trừ khi có một ngày ta được ra ngoài nhậm chức, mới có thể tự quyết, ở Trường An bị ngự sự theo dõi, hành vi ngoài lễ pháp sẽ bị đàn hặc, không cách nào. Sư tỷ muội thì phải trông coi nhà cửa nữa chứ.”
Tiểu phu thê đang thủ thì tâm sự thì Dược bà bà đi vào, thấy Vân Lang cũng có mặt còn ôm ấp Tô Trĩ, đặt sầm mỗi đĩnh vàng lên bàn:” Người không có bệnh thì bớt tới thôi.”
Vân Lang tỉnh bơ nói: “ Bà bà nên thu hai đĩnh vàng, có nó chúng ta nhập thêm được nhiều thuốc men, bù cho người không trả được tiền. Bọn họ không làm việc thiện thì chúng ta làm hộ. Sau này sư muội cũng nên làm thế, lâu dần nói không chừng người ta không muốn tới khám bệnh nữa, mọi người nhàn nhã hơn.”
Trong số những người bị bệnh thì người nghèo luôn nhiều hơn người giàu, một là số lượng người nghèo nhiều hơn, hai là cuộc sống tồi tệ và lao động cực nhọc làm người nghèo dễ mắc bệnh.
Thuốc men trong y quán miễn phí với người nghèo, khiến số lượng người nghèo đi khám bệnh càng nhiều, nhiều người không có bệnh cũng muốn hưởng thụ lạc thú được chữa bệnh, tới y quán kiếm ít thuốc uống, hoặc là đem cất đến khi bị bệnh mới dùng, còn thuốc có đúng bệnh hay không thì họ chẳng quan tâm.
Cũng giống như Khương nữ ở Thụ Hàng thành ăn nhũ hương sống đau chết đi sống lại vẫn vui vẻ vậy.
Đương nhiên người giàu tới khám bệnh thì phải thu tiền, hơn nữa thu rất nhiều, dù sao A Kiều tài trợ có hạn, khiến y giả ăn no, muốn ăn ngon chỉ có cách tranh đoạt tài nguyên từ người giàu.