Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 586 - Q4 - Chương 040: Tình Nhân Cũ.

Q4 - Chương 040: Tình nhân cũ. Q4 - Chương 040: Tình nhân cũ.

Đến chiều theo lệ Dược bà bà và Tô Trĩ không khám bệnh, tọa chẩn là một số y giả vùng ngoài tới học chữa bệnh, trong đó có cả đám quân y bị Vân Lang cạo trọc đầu.

Tạ Trường Xuyên cầm một cuốn thẻ tre, đọc hết liền đặt lên bàn nhỏ, tay day trán, lão phó bê tới một chén trà nóng. Tạ Trường Xuyên chỉ uống một ngụm, bảo lão phó kê gối cao lên, ông ta định nghỉ chốc lát.

Dược bà bà và Tô Trĩ mặc áo gai từ ngoài cửa đi vào, theo sau là một đám đông hộ lý Khương phụ.

Lão phó rất quen cành tượng này rồi, lập tức vén chăn của chủ nhân lên, lộ ra đầu gối.

Dược bà bà xoa nắn đầu gối một lúc nói:” Trừ phong tán không có tác dụng rồi, mai phối hợp châm cứu thử xem, lấy lôi hỏa châm ấy.”

Tô Trĩ gật đầu:” Ở Bạch Đăng Sơn cháu dùng nước thuốc ngâm chân, có chút hiệu quả.”

Tạ Trường Xuyên chẳng hiểu, cũng không quấy rầy họ chẩn bệnh, thấy Vân Lang thập thò ngoài cửa liền vẫy tay:” Vào đi, thành hầu gia rồi muốn lão phu mời hay sao?”

Vân Lang chỉ Dược bà bà, nói nhỏ:” Đợi lát nữa.”

Khương phụ thay dược cao trên gối Tạ Trường Xuyên, rửa sạch chân, sau đó lại đắp thuốc lên, Dược bà bà lại dẫn đám đông rời phòng.

“ Không phục không được, nha đầu Tô Trĩ đúng là người làm việc lớn, chưa nói y thuật, nhìn thế trận này, lão phu thấy bỏ tiền không uổng.” Tạ Trường Xuyên kéo hai cái gối đỡ lưng:” Chỉ là nha đầu đó nói phải rạch chân ra lấy dịch gì đó, lão phu không chịu, nha đầu đỏ xẻ thịt người chết quen rồi, lão phu không muốn bị lấy làm thí nghiệm, giờ đỡ đau rất nhiều, thế là hài lòng.”

Quan niệm con người khó thay đổi ngày một ngày hai, Vân Lang không cố thuyết phục ông ta phẫu thuật, cười:” Thế này chuyến đi Thọ Dương lão tướng quân không tham gia được rồi.”

Tạ Trường Xuyên thở dài, thái độ khác hoàn toàn lúc ở Bạch Đăng Sơn, ở đó ông ta là thổ vương, còn ở đây chỉ là một trong số huân quý nhiều như chó:” Là chó già phải có tự giác của chó già, nằm dưới mặt trời phơi nắng, ngáp ngủ thì còn được, còn nắm quân là họa không phải phúc.”

“ Vậy là ngài định ở lại đây?”

Tạ Trường Xuyên chỉ núi xanh thấp thoáng ngoài cửa sổ:” Mở cửa sổ bên trái thấy núi, mở cửa sổ bên phải thấy Vị Thủy, tai nghe thấy tiếng chào hàng của thương phiến, Khương phụ lại biết hầu hạ, ở đây còn thích hơn ở nhà. Không đi nữa, không đi nữa, nơi này là tốt rồi.”

Ở phòng bên thình lình truyền tới tiếng hét thảm thiết, dù thế nào cũng là y quán, cổ kim không phải chỗ tốt, song với lão tướng quen chết chóc như Tạ Trường Xuyên, hẳn không thành vấn đề.

“ Nghe nói bệ hạ giục ngài ba lần rồi.”

“ Giục lần nữa là sẽ thôi, chó già mà, ra khỏi ổ chỉ để ỉa, ha ha ha.” Tạ Trường Xuyên cười khà khà:” Lộ Bác Đức dẫn ba vạn binh mã rời Linh Lăng rồi, lão phu tới Thọ Dương chỉ huy chưa tới năm trăm quân, còn không nhiều bằng thân binh của lão phu, ngươi nói xem bệ hạ thực sự cần lão phu đi thủ quân doanh à?”

“ Kỳ thực bệ hạ muốn thông qua phương thức này an ủi đám lão thần bọn ta, chỉ cần để bọn ta ở Trường An hưởng phúc là tốt rồi. Công Tôn Hạ cũng ở đây không muốn đi Hữu Bắc Bình, lão phu đi làm gì.”

“ Thiên hạ lại không nhìn thế, cho rằng bệ hạ bạc tình, nên lão phu mới phải vào đây, ha ha ha, đi đi, lão phu muốn ngủ rồi.”

Vân Lang và lão phó đỡ Tạ Trường Xuyên nằm xuống, chuẩn bị đi rồi thì Tạ Trường Xuyên đã nhắm mắt lại nói thêm:” Đám trẻ tuổi các ngươi làm gì thì dẫn Tạ Ninh đi với, nó ở nhà không được vui.”

“ Hắn không được vài ngày yên ổn đâu, sau khai xuân Hoắc Khứ Bệnh đi Tổ Lệ Hà, hắn không ở nhà được.” Vân Lang trấn an:

Công Tôn Hạ là trọng thần trong trọng thần, khi Lưu Triệt còn là Giao Đông vương, ông ta là thái tử xá nhân, sau khi Lưu Triệt đăng cơ, ông ta thăng lên thái phó, mấy lần Vệ Thanh xuân binh, ông ta lấy thân phận Tả tướng quân đi theo.

Nói ra cũng lạ Công Tôn Hạ và Công Tôn Ngao cùng họ lại không qua lại, hơn nữa cả hai đều là người Nghĩa Cừ, tổ tiên là người Hồ. Vân Lang chỉ biết trước kia Vệ Thanh từng nói, nếu không nể mặt Công Tôn Hạ, ông ta đã chặt đầu Công Tôn Ngao ở Đại Thanh Sơn.

Hoắc Khứ Bệnh sắp đi tới đất bắc đánh người Nghĩa Cừ, lúc này Công Tôn Hạ bị bệnh ...

Y quán Vân thị khác với y quán khác là nơi này giữ người bệnh nặng nằm lại điều trị, cho tới khi khỏi mới thôi.

Vân Lang không định đi thăm Công Tôn Hạ, đợi Tô Trĩ trở về mới hỏi:” Công Tôn Hạ bị bệnh gì thế?”

Tô Trĩ đưa bệnh án cho Vân Lang, trên đó ghi rõ ràng chân yếu.

“ Chân yếu mà cũng phải nằm ở y quán trị bệnh à?”

Tô Trĩ giải thích:” Chứng phong độc của ông ta rất nghiêm trọng, ảnh hưởng tới đi lại, nếu không trừ sớm sẽ thối.”

“ Thối à?”

“ Đúng thế, không chỉ đau còn sốt, một khi phát tác thì đau không chịu nổi, sư huynh, đi xem thử xem.”

Vân Lang lắc đầu:” Không đi, ta cứ thấy chỗ nào đó không ổn.”

Mọi chuyện không nên tìm hiểu sâu, nếu không sẽ phát hiện cả thế giới toàn cạm bẫy, còn người ai cũng có ý đồ không tốt với mình.

Nếu Tào Tương ở đây, nói không chừng hắn sẽ suy hết cái này ra cái khác, cuối cùng là tới hoàng đế, tể tướng, hoàng hậu, huân quý, cả một đống. Tất cả những người đó đang, hoặc đã liên kết đối phó với bọn họ, sau đó hắn tự nhiên phát động lực lượng của mình, uy hiếp đám người kia.

Thế nên làm quan mới mệt, vì suốt ngày nghi cái nọ ngờ cái kia.

Vân Lang không muốn nghĩ sâu hơn chuyện này, đợi Tô Trĩ kết thúc công việc rồi cùng tản bộ về nhà.

Lạ cái là không biết Đại Vương đi đâu rồi, ngay cả phó phụ trong y quán cũng không biết, không lý nào nó lại đột nhiên bỏ về.

Vân Lang ra ngoài đường tìm kiếm, nhưng nhìn quanh không thấy chỗ nào có dấu hiệu hỗn loạn, Vân Lang huýt một hồi sáo lớn, liền thấy một cái đầu hổ húc cửa sổ thò ra ngoài nhìn.

Đó là cửa sổ hoa tinh xảo, dù rơi xuống đất cũng không vỡ, chính giữa cửa sổ là hoa văn dơi sống động, ngay cả cái răng nanh của nó cũng rõ ràng.

Một khuôn mặt quyến rũ vô cùng quen thuộc xuất hiện bên trên đầu Đại Vương, tủm tỉm cười nhìn Vân Lang đang đứng giữa phố, vươn cánh tay như ngọc khẽ vuốt ve đầu Đại Vương, hết sức quỷ dị.

Tô Trĩ thình lình bước tới quát:” Cút xuống đây.”

Đại Vương "ào ùm" một tiếng, có vẻ rất không muốn.

Thế là Tô Trĩ lửa giận xộc lên đầu, nếu là người khác nàng chẳng giận, nhưng Trác Cơ đang cười với mình, nàng không sao kiềm chế được.

Trác Cơ hé môi hồng nhẹ nhàng nói:” Sơn quân đã lâu không tới Trác thị, thiếp thân muốn mở tiệc chiêu đãi, hi vọng Nhị phu nhân chớ giục nó sớm về.”

Nói thì nói với Tô Trĩ, đôi mắt u oán lại cứ nhìn Vân Lang.

Tô Trĩ lập tức đứng chắn trước mặt Vân Lang, che tầm nhìn của Trác Cơ:” Đại Vương gần đây đang giảm béo, không tiện ăn nhiều, nên để nó về thôi.”

Trác Cơ cười khẽ:” Té ra là thế, mặt trời sắp ngả về phía tây, Nhị phu nhân bận rộn cả ngày, không bằng lên uống một chén trà.”

Tô Trĩ khoác tay Vân Lang thị uy:” Phu quân ta ở đây, phu nhân ở nhà một mình, e không tiện.”

“ Người thanh danh tàn tạ đâu còn để ý cái đó, nếu như hiền phu phụ tới Trác thị ngồi chốc lát thì vinh hạnh biết bao.”

Thấy Trác Cơ đã nói lời gần như khiêu chiến đó, hiếu thắng như Tô Trĩ tất nhiên gật đầu:” Được thôi.”

Còn Vân Lang thì đã mất tư cách lên tiếng ở chuyện này rồi, nãy giờ cứ đứng cười như thằng ngốc, không nói gì hết, lúc này giả ngốc mới là khôn.

Bình Luận (0)
Comment