Phu phụ Vân Lang vừa mới đi vào thì Bình Tẩu mặt tươi cười đứng dưới khung cửa vái thật sâu:” Năm xưa bên Vị Thủy gặp lang quân, lão phu đã biết lang quân là kỳ tài cái thế, vẻn vẹn vài năm mà lang quân đã phong hầu bái tướng, thật là muôn vàn cảm khái.”
Vân Lang mỉm cười:” Cố nhân, cố nhân, gặp lại luôn thêm chút sầu.”
Bình Già biết ý:” Hôm nay chỉ uống rượu nói cười, không luận chuyện khác.”
Vân Lang lắc đầu:” Chuyện cũ lưu luyến, sao có thể không nói, nên nói thì vẫn phải nói, thế nào rối thì nên gỡ.”
Tô Trĩ nghiến răng:” Thiếp mang kéo, cắt là được.”
Theo Bình Tẩu đi vào nhà Trác Cơ, đó là viện tử không quá lớn, tường cao, là kiểu viện tử để ở thực sự không phải kết hợp dùng mặt tiền làm cửa hiệu giống đa phần nhà cửa ở đây, một viện tử như thế ở Phú Quý huyện đang lúc tấc đất tấc vàng không đơn giản. Vừa đi qua cửa Vân Lang có cảm giác không ổn, đám nha hoàn phụ nhân đứng hai bên nghênh tiếp ai nấy mặc áo sa mùa hè, lại còn xinh đẹp lộng lấy, mắt chớp chớp nhìn khắp nời Vân Lang.
Tô Trĩ mặc áo gai ưỡn ngực đi xuyên qua đám nha hoàn xinh đẹp, hai tay cho vào túi áo lớn, không để bọn họ vào mắt. Bất kể đám nha hoàn này xinh đẹp tới mức nào, y phục hoa lệ ra sao, với Tô Trĩ mà nói chỉ là bình hoa mỹ lệ thôi.
Có điều khi Trác Cơ xuất hiện trước sảnh đường, Tô Trĩ bất giác rút tay khỏi áo, nắm chặt tay Vân Lang, lòng bàn tay còn đẫm mồ hôi, đối diện với Trác Cơ, nàng lập tức có cảm giác mình là nha đầu nhà quê.
Vân Lang cũng phải thầm tán thưởng, Trác Cơ không vì tuổi tác nhiều hơn mà mất đi nhan sắc, ngược lại còn thêm vận vị nữ tử thành thục.
Đại y màu đỏ tía mặc lên người đã che kín thân hình mỹ hảo của nàng, kiêu kỳ quý phái, nhưng như thế càng chết người, vì Vân Lang biết dưới y phục đó là thân thể mê người ra sao.
Đại Vương tha một con gà từ trong phòng chạy ra, đặt vào tay Vân Lang, cũng chẳng biết là học cái trò hối lộ này ở đâu.
Vân Lang xé một cái chân gà, cho vào miệng nhai:” Sao thế, bao năm rồi trù nghệ ở Trác thị chẳng có gì tiến bộ.”
Trác Cơ cười buồn:” Lang quân không tới, trù nghệ của thiếp tốt hay xấu cũng làm gì có ai nếm thử.”
Ngay tức thì hông Vân Lang bị nhéo một cái, Tô Trĩ hừ lớn:” Là lang quân của ta, không phải của ngươi, phải gọi là hầu gia.”
Không ngờ Trác Cơ không tranh luận mà chỉ buồn bã nói:” Nhị phu nhân nói phải, Trác Cơ sai rồi.”
Nha đầu này trước kia bảo đổi cách xưng hô thì không, bảo quen rồi, giờ thì một mực tuyên bố chủ quyền, Vân Lang không muốn để Trác Cơ khó xử, nắm nhẹ tay Tô Trĩ, mỉm cười với nàng:” Đã đều là chuyện cũ rồi.”
Trác Cơ uyển chuyển nhún mình:” Đa tạ hầu gia nhân từ, cho phép Trác Cơ tới gặp Vân thị đại nữ, ân đức này cả đời không quên.”
Vân Lang đưa mắt nhìn đám người đứng ngoài sân, nói:” Vào trong nói chuyện, ta không thích chỗ đông người.”
Nói rồi cầm nửa con gà đi vào đại đường trước.
Đại đường bố trí gần như không khác gì ở Vân gia, không có bàn thấp chiếu ngồi, mà là ghế tựa và bàn cao tới thắt lưng.
Trác Cơ đi sau, cúi đầu lặng lẽ không nói gì, bộ dạng đó khiến Tô Trí cũng lúng túng không biết cư xử ra sao, nếu đối phương hung hăng một chút nàng dễ ứng phó rồi.
Không còn người ngoài nữa, Vân Lang thả nhiên ngồi xuống chủ vị:” Được rồi, được rồi, xem nàng kìa, giả bộ đáng thương cho ai xem chứ, trên đời này người đáng thương mà như nàng thì làm gì còn ai sống được nữa.”
Trác Cơ lườm Vân Lang một cái, phất ống tay áo, giọng điệu thay đổi hẳn, có chút lạnh:” Biết ngay hầu gia ngài là thứ vô lương tâm mà, được rồi nói chuyện chính, nghe nói đại nữ bị Hà Sầu Hữu bế đi rồi.”
Dáng vẻ này mới chính là nàng, Trác Cơ như thế, Vân Lang thấy thoải mái hơn:” Đừng đi trêu chọc Hà Sầu Hữu, nàng không biết ông ta đáng sợ thế nào đâu.”
“ Thiếp thân có nghe ngóng rồi nên có biết một ít, người đó không trêu chọc vào được, chỉ là thiếp lo cho đại nữ.”
“ Chuyện này khỏi phải lo, Hà Sầu Hữu rất thích Vân Âm, cũng muốn thông qua nó để ràng buộc ta, nàng đừng lo, ông ấy không làm gì bất lợi với nó đâu.”
“ Thế thì được.” Trác Cơ thở phào:” Kỳ thực chỉ quan tâm sinh loạn thôi, thiếp thân cũng biết dù Hà Sầu Hữu ác danh vang dội, nhưng so với hầu gia ngài, ông ta tương lai chỉ còn lại nắm xương thôi. Bây giờ xác thực ông ta ngán ngại ngài, vậy là đúng rồi.”
Tô Trĩ bất mãn:” Phu quân ta là người tốt.”
“ Đúng rồi, là người tốt thật, tới giờ ta cũng không thể nói được là y từng làm chuyện ác gì, nhưng xem xem những người từng tiếp xúc với phu quân cô, có ai không bị y ăn chết luôn.” Trác Cơ ngọt nhạt:” Ta không phải thế sao, sinh con cho y, y cướp luôn đứa bé, vậy mà ta còn cảm kích y. Trường Bình công chúa thế nào, trước kia chỉ muốn nắm y trong lòng bàn tay, giờ là nghĩa mẫu rồi. A Kiều quý nhân giờ cao cao tại thượng giống như thần nhân, một khi rời khỏi phu quân cô, sẽ sụp đổ rất nhanh. Cô nữa, ta đoán nhé hai người trước kia mới đầu cũng không vừa mắt?”
Tô Trĩ há hốc mồm, nàng mơ hồ thấy Trác Cơ nói đúng thật, hình như ai gặp sư huynh bất giác đều thay đổi.
Vẫn sắc xảo như vậy, vẫn lạnh lùng cao ngạo như vậy, cũng vẫn không thật lòng gì cả, Trác Cơ kỳ thực không phải nữ tử dễ mến, Vân Lang phải thừa nhận rằng, chính vì thế y mới bị Trác Cơ thu hút, tính cách độc lập của nàng khiến nam nhân rất muốn chinh phục. Y cả vạn lần nói với bản thân, mình giúp đỡ Trác Cơ là vì khuê nữ, nhưng mỗi khi y nói thế, lại có giọng nói khác hét lên --- Bố láo.
Vì thế đối diện với Trác Cơ tỏ vẻ ai oán, Vân Lang không cách nào giữ lòng dạ sắt đá:” Được rồi, gần đây có khó khăn gì không?”
“ Không có.” Trác Cơ lắc đầu, nhưng dựa vào vai Vân Lang, tỏ ra vô cùng yếu đuối:
Vân Lang rất quyết đoán đứng lên, đi tới bên Đại Vương nói:” Chúng ta đi thôi.”
Có lẽ là ăn no rồi, Đại Vương chùi mồm mỡ trên giường gấm, chạy theo Vân Lang.
Tô Trĩ cũng thở phào, vừa rồi Trác Cơ tỏ ra cô độc đáng thương, làm nàng có chút cảm giác tội ác.
Vân Lang vừa bước ra khỏi đại môn thì Bình Tẩu nãy giờ không biết đi đâu đã đứng chờ sẵn bên ngoại đại môn, chỉ một cỗ xe khác:” Biết hầu gia thích uống trà, đó là trà thu năm nay, tuy không được tốt, nhưng nhiều, để hầu gia đãi khách. Ngoài ra có năm mươi cân trà thơm, thứ này có được không dễ, hầu gia tự dùng là được, để người không hiểu trà uống thì phí lắm.”
“ Trong nhà thực sự không có khó khăn gì chứ?”
Bình Tẩu xua tay liên hồi:” Không có, không có, phu nhân tài sản dư dả, dù triều đình không cho đúc tiền cũng có thể sống phú quý.”
Vân Lang thở dài:” Biết rồi.”
Sau đó đi trước dẫn Đại Vương về trang tử.
Tô Trĩ theo sau ngoẹo đầu nhìn mãi không hiểu:” Sư huynh bị thiệt rồi à, mặt xị ra.”
Vân Lang quay sang ấn mũi nàng:” Muội đó, đúng là bà nương ngốc lương thiện, có điều ta cũng là thứ kém cói không ra gì, biết là cái bẫy mà vẫn nhảy vào.”
“ Muội không ngốc, muội thừa biết Trác Cơ lợi dụng huynh, có điều cũng tốt, những kẻ dùng quá nhiều mưu mô thủ đoạn, từ việc lớn tới việc nhỏ, cuối cùng biến mình thành kẻ ngốc thôi.” Tô Trĩ bĩu môi: “ Cô ta mà không giở thủ đoạn, bây giờ có thể đường hoàng ngồi ở Vân gia làm hầu tước phu nhân rồi, đâu cần giở trò để huynh phải giúp đỡ. Muội không cần biết cô ta muốn cái gì, cứ cho là được, dù sao là mẹ của Tiểu Vân Âm, huynh chẳng cần chuốc lấy cái tiếng bạc tình vô nghĩa. Cô ta càng dùng nhiều mưu mẹo, tình nghĩa sẽ càng phai nhạt thôi, muội đợi xem cô ta còn làm thế được tới bao giờ.”