Vân Lang nhìn Tô Trĩ không chớp, không ngờ tiểu sư muội có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy, thấy mình ở phương diện nhìn nữ nhân thật thất bại, sống tới hai kiếp rồi mà chưa rõ nữ nhân là sinh vật thế nào.
“ Kỳ thực Trác Cơ là nữ tử rất thông minh, có quyết đoán, ít nhiều mang cả khí cốt của người đọc sách. Nàng ấy cũng biết, chuyện giữa ta và nàng ấy đã lỡ mất rồi, không có khả năng có kết quả nào nữa, nên thà bỏ đi phần tình nghĩa, chỉ cần lợi ích thuần túy nhất.” Vân Lang cảm thán:” Nếu không có Vân Âm, nàng ấy cũng chỉ coi ta như người qua đường thôi, muội đánh giá ta cao rồi, ta không có nhiều ý nghĩa với Trác Cơ như thế. Dù sao năm xưa ta tạo nghiệt, bây giờ chịu hậu quả là đương nhiên.”
Rời khỏi Phú Quý trấn, khổ nạn của Đại Vương cũng tới, vì trừng phạt nó lập trường không kiên định, Tô Trĩ ngồi lên lưng, bắt nó chở về. Kệ Đại Vương nhìn mình với đôi mắt ướt, Vân Lang không giúp nó, hôm nay lại ăn nhiều đồ chín như thế, cần vận động.
Tiễn Vân Lang đi rồi, Bình Tẩu vào nội trạch.
Trác Cơ đang cẩn thận gấp đại y lại, nghe thấy tiếng bước chân ông ta, hỏi:” Vân Lang nói sao?”
“ Y nói biết rồi.”
Trác Cơ đứng dậy:” Kỳ thực theo nam nhân như thế, ta không hối hận.”
“ Phu nhân dự liệu được Vân hầu sẽ đồng ý?” Bình Tẩu hiện giờ không dám chắc mình còn hiểu về Vân Lang như trước nữa:
Trác Cơ thở dài:” Y chưa bao giờ từ chối ta một điều gì, từ thời mới vào Trác thị đã thế, bất kể thái độ ra sao, cứng mềm thế nào, không phải rốt cuộc vẫn làm điều ta muốn à, sao ta không tin y chứ.”
“ Vậy phu nhân định từ chối nhận con thừa tự mà trong nhà an bài?”
Trác Cơ ngạo nghễ nói:” Ta có con rồi.”
Đồng ruộng mùa đông vừa được tưới tiêu, nước ngập bị gió lạnh thổi đóng thành băng, thế là cả một vùng đất rộng lớn bao phủ bới lớp băng trắng, được bờ ruộng ngăn cách thành từng ô, trông vô cùng thú vị.
Nhiều chỗ băng rất mỏng, dẫm lên một cái là vỡ vụn, cũng có chỡ dày cứng, dù Vân Lang đẩy Tô Trĩ trượt trên đó cũng không sao.
Đại Vương cũng thích lắm, ra sức khua bốn cái chân chạy, lớp lông mùa đông vừa dày vừa mượt dưới ánh tịch dương như ngọn lửa vàng. Chỉ là nó khống chế tốc độ rất tệ, mỗi lần va phải bờ ruộng lại nảy lên như quả bóng, làm Tô Trĩ cười ngặt ngoẽo suốt.
Một cỗ xe ngựa được hơn mười giáp sĩ bảo vệ đi trên cổ đạo, Trương Thang từ xa nhìn đôi tiểu phu thê nắm tay nhau trượt băng, lắc đầu nói với Nhi Khoan ngồi cùng xe:” Đại ti nông xem, đó là nhân tài tốt mà bệ hạ nhìn trúng đấy.”
Nhi Khoan râu tóc bạc phơ mà mắt cũng mờ rồi, nhìn chẳng rõ lắm, chỉ nghe thấy tiếng cười vui vẻ truyền vào tai, bất giác mỉm cười:” Chẳng phải tốt sao, thiếu niên nên như thế.”
“ Nhưng hầu gia không nên như thế.” Trương Thang sửa lại:
“ Vậy hầu gia nên thế nào?”
“ Ngài nói cũng phải, chưa biết chừng hầu gia không giống hầu gia lại là tốt.” Trương Thang cả đời gặp vô số hầu gia rồi, uy nghi có, cẩn thận có, dã tâm có, vô dụng cũng có, kết quả giống nhau, kết cục đều không tốt:
“ Bệ hạ đã sắc phong y làm Vĩnh An hầu, tức là mang hi vọng y có thể vĩnh an, lão phu cũng mong y có thể sống lâu trăm tuổi.”
“ Ồ, ngài kỳ vọng vào y rất cao.” Trương Thang ngạc nhiên lắm, Nhi Khoan xưa nay nổi tiếng là người chỉ thích làm việc không thích nói, ít quan tâm chuyện ngoài:
“ Lão phu ăn cải thảo rồi, ngon lắm, món cải thảo nấu đậu hũ cũng ăn rồi, mùi vị càng ngon. Mấy chục năm qua lão phu luôn muốn làm cho bách tính một món ăn như vậy, nhưng khổ tâm mà không thành, Vân hầu đã làm được điều lão phu mong mỏi nhất, tất nhiên là khâm phục y. Cho y thêm thời gian, là thêm phúc cho nhân gian, ít nhất là miệng có phúc, thế là tốt rồi, bách tính cũng đâu yêu cầu gì nhiều. Cả ngày vất vả, về nhà có món ăn ngon, thế cũng đủ rồi.”
Trương Thang cười ha hả, chuyện gì chứ cái này thì ông ta tán đồng lắm.
Thấy Vân Lang và tiểu thiếp chơi rất vui vẻ, hai người không quấy rầy, dù sao thì cũng tới Vân thị, không cần thiết chặn đường phá hỏng niềm vui của người khác làm gì.
Giày thuê hoa của Tô Trĩ đã ướt cả rồi, nàng liền cởi luôn ra, ngồi trên lưng Đại Vương, hai cái chân sắp lạnh cóng luồn vào lớp lông dày, vô cùng ấm áp.
“ Sư huynh, cái xe kia tới nhà ta thì phải.”
“ Đúng vậy, đó là xe của Trương Thang, xem ra công việc của ta được định đoạt rồi.”
“ Nếu thế chúng ta mau về nhà thôi.”
Vân Lang đứng trên băng, nhìn đàn quạ đen bay vào rừng thông:” Vội gì chứ, một khi tiếp nhận công việc thì chúng ta không có cơ hội chơi thông khoái vậy đâu ... đi nào, chơi thêm chút nữa.”
Bọn họ không vội, Tống Kiều ở nhà lại cuống lên, thượng sai của hoàng đế tới rồi mà gia chủ mãi không về, thực sự thất lễ.
Lưu Nhị đánh xe chở trà về nhà trước lúc này cưỡi ngựa chạy khắp nơi tìm Vân Lang, cuối cùng thấy y đang nấp sau một bụi cây lớn, hô:” Hầu gia, hầu gia, có thượng sai tới.”
“ Thế là không lười được nữa rồi.” Vân Lang gõ đầu Đại Vương một cái, ai bảo cái màu lông của nó vào mùa này quá bắt mắt, nếu không y và Tô Trĩ đều mặc áo gai màu trắng ngà, rất dễ hòa vào cảnh sắc thiên nhiên.
Ánh mặt trời cuối cùng đã bị đỉnh núi che mất, Vân Lang nhận lấy dây cương, cười lớn đuổi theo Tô Trĩ đang ra sức thúc Đại Vương chạy trước.
Khách này không giống đám Tào Tương, nên tiếp đãi rất chính thức.
Đại đường Vân thị, Vân Lang một thân đại y long trọng quỳ chính giữa, sau lưng là hai lão bà cùng khuê nữ, cảnh đó làm Lương Ông, Lưu Bà rơi nước mắt không thôi.
Còn Bình Già thì đứng canh một chậu nước, phải trông chừng sao cho ánh trăng trên trời chuẩn xác lộ diện dung nhan ở giữa chậu.
Phó dịch đứng xa, bám vai nhau nhìn về phía chủ lâu, trong nhà ai nấy đều kích động lắm, Vân Lang thì vẫn còn tâm tình phân biệt bào phục của Trương Thang và Nhi Khoang khác nhau thế nào.
Trương Thang một thân hắc y đứng trong bóng tối đúng là ẩn thân rất tốt, còn Nhi Khoan tương đối giống trang phục của Vân Lang, đều là áo đen có viền đỏ, chỉ là áo thì quá lớn, ống tay áo quá rộng, lão đầu thì gầy nhỏ, trông chẳng đẹp tí nào.
Thánh chỉ đã được đọc xong đặt trên cái bàn dài, chỉ còn đợi xem có sấm sét đánh xuống không, đừng nói là Thiên Lôi ra oai, chỉ cần có mưa cũng là dấu hiệu không lành, chứng tỏ trời cao có ý kiến rồi, vậy phải làm sao?
Chọn lúc khác thời tiết tốt đọc lại thôi.
Vân Lang nhìn trời đêm trong vắt, đoán chừng mình không xui xẻo như thế.
Nửa canh giờ trôi qua, khi Vân Lang sắp mất hết kiên nhẫn thì Trương Thang đi tới chắp tay:” Chúc mừng Vân thiếu khanh.”
Vân Lang chậm rãi nhấc cái chân hơi tê lên đứng dậy:” Vậy là mai ta phải tới Trường An nhậm chức rồi hả?”
“ Không cần!” Trương Thang chán nản lắc đầu:
“ Không cần sao?” Vân Lang lấy làm lạ nhìn Nhi Khoan, hi vọng được lão quan giải thích:
“ Tả hữu thiếu khanh của Ti nông tự không cần tiến kinh.” Nhi Khoan trả lời rất tận tình:” Đây vốn là quan chức sự, quản lý việc thật, nếu như mỗi ngày ở Trường An làm việc, đi đi lại lại tốn công, thế nên không nhất thiết phải tới Trường An, thiếu khanh ở lại Thượng Lâm Uyển làm việc là được, dù sao ruộng mẫu đã lựa chọn ở nơi này.”