Vậy là không phải tới Trường An làm việc, Vân Lang lần đầu tiên thấy Lưu Triệt làm việc giống người tử tế, hớn hở chắp tay lần nữa:” Nói vậy là Thượng Lâm Uyển từ nay trở đi thuộc quản hạt của huynh đệ ta rồi.”
Trương Thang cười giễu cợt:” Đừng có mơ, Thượng Lâm Uyển nam bắc trải dài ba trăm dặm, trong đó có hơn bảy mươi tòa điện đường, hai mươi mốt thành trì, tám con sông chảy qua, nếu giao cả vùng đất màu mỡ như thế cho các ngươi, Thiếu giám phủ sẽ nổi điên.”
Vân Lang lại nhìn Nhi Khoan, muốn có câu trả lời chính xác thì ông già nổi tiếng tốt bụng này đáng tin hơn.
“ Sáu vạn mẫu, bắt đầu từ Ly Sơn, nam tới Chung Nam Sơn, bệ hạ hi vọng có thể bắt đầu từ nơi này.”
Vân Lang ồ một tiếng:” Sáu vạn mẫu? Thật đúng là quan làm ruộng mà.”
Nhi Khoan vuốt râu cười:” Ti nông tự chẳng phải chỗ làm ruộng sao, một lòng trồng trọt không phải chuyện xấu, chỉ cần có thành tựu rồi, tiếp quản Thượng Lâm Uyển là đương nhiên.”
Vân Lang chép miệng lạnh nhạt nói:” Sáu vạn mẫu ruộng này thì chỉ cần tìm một tư lại là làm được, cần gì tới hai vị hầu gia. Mỗ tiến cử với bệ hạ, Trường Môn cung tư lại Đông Phương Sóc, có người này, sáu vạn mẫu ruộng tốt sẽ có ngay thôi.”
Trương Thang nhíu mày:” Ngươi không muốn nhận việc này sao?”
“ Hoài bão của ta sáu vạn mẫu không chứa nổi đâu, xin Trương công chuyển lời với bệ hạ, sỉ nhục này làm Vân Lang không biết dấu mặt vào đâu, ở nhà làm ruộng cho rồi.”
Lương Ông, Lưu Bà nghe thế sợ mất hồn vía, lại không dám nói gì, đứng đó nơm nớp sợ quan trên quát một tiếng bắt mất gia chủ.
Nhi Khoan xua tay:” Đây không phải là an bài của bệ hạ, bệ hạ chỉ an bài ngươi làm hữu thiếu khanh thôi.”
Trương Thang nói thêm:” Là kết quả tranh luận giữa tể tướng phủ và Thiếu giám phủ.”
Nếu không phải do Lưu Triệt thế thì là vấn đề khác rồi, Vân Lang đấm tay vào nhau:” Việc này ta nhận, chỉ cần bổ nhiệm Đông Phương Sóc làm giám ti.”
Rồi mời hai người ra đại sảnh nói chuyện, lửa giận vừa bùng lên cũng tiêu tan.
Giờ y rất muốn biết vì sao là Trương Thang và Nhi Khoan tới tuyên chỉ, sỉ nhục này y không tiếp nhận được, đừng nói Tào Tương ngang ngược đã quen.
Đất đai của Tào Tương còn nhiều hơn sáu vạn mẫu.
Một bữa tiệc làm chủ khách vui vẻ, Vân Lang chẳng hỏi ra được gì, dù Trương Thang hay Nhi Khoan đều chỉ luôn mồm khen ngời bào trù của Vân gia, còn việc Vân Lang muốn biết lại không nói dù chỉ nửa chữ.
Hai lão già ăn tới mồm đầy mỡ, sau đó kêu mệt rồi tới phòng khách của Vân gia nghỉ ngơi rồi.
Vân Lang cũng quay về phòng ngủ, đứng trên ban công nhìn khắp trang tử, đó là việc y vẫn làm hàng ngày, tiểu lâu của Trương Thang vẫn sáng đèn, còn tiểu lâu của Nhi Khoan thì sớm tắt đèn.
Tống Kiều thấy trượng phu có vẻ không vui, đi tới bên ôn nhu hỏi:” Không như ý sao?”
“ Không có gì cả, chỉ suy nghĩ chút thôi, ta còn quá trẻ đã làm hầu gia, vậy là đắc tội với rất nhiều người phấn đấu đã lâu mà chưa được phong hầu.”
“ Vậy phu quân định thế nào?” Tống Kiều không hiểu chuyện triều chính, nàng chỉ không muốn trượng phu về nhà chưa bao lâu đã gặp phải rắc rối:
“ Đợi ta đi bái phỏng Trương công đã.” Vân Lang bảo Tống Kiều lấy cho mình áo choàng, rồi tới phòng Trương Thang.
Ánh trăng như nước, Vân Lang đứng ở cửa sổ nhìn Trương Thang nhàn rỗi mân mê chén trà, nói nhỏ:” Đêm khuya chưa ngủ, Trương công có gì chỉ giáo Vân Lang chăng?”
Trương Thang đặt chén trà xuống:” Ngươi có vẻ không muốn nhận việc này?”
“ Nhận thì sao, có thể để Đông Phương Sóc triển khai sở trường, huynh đệ ta lại cưỡi ngựa rong chơi.”
“ Không nên như thế, bệ hạ rất kỳ vọng vào ngươi.”
Vân Lang chờ đợi Trương Thang nói tiếp, Lưu Triệt đâu phải là kẻ thiếu quyết đoán sợ đầu sợ đuôi, chuyện gì làm hắn phải nhún nhường.
“ Tóm lại là kết quả của đấu tranh, bệ hạ vốn định phó thác toàn bộ nông điền ở Thượng Lâm uyển cho ngươi, nhưng có chút biến hóa, khiến bệ hạ phải đặt mình ngoài cuộc.”
“ Cam Tuyền cung?” Vân Lang chỉ phía tòa cung điện cũng ở Thượng Lâm Uyển, hoàng thái hậu tuy bệnh lâu ngày, nhưng vẫn có tiếng nói, chuyện liên quan tới tồn vong thiếu giám phủ, ắt có kẻ chạy cửa này.
Thiếu phủ phụ trách trưng thu nhập sơn hải địa trạch và quản lý chế tạo thủ công nghiệp, khác chức năng Ti nông tự đây là thu nhập tư nhân của hoàng đế. Thượng Lâm Uyển vị trí đặc thù, vì nó thuộc về thượng uyển hoàng gia, giờ Ti nông tự can thiệp vào, tất nhiên ảnh hưởng lợi ích của Thiếu giám phủ.
Trương Thang gật đầu:” Hoàng thái hậu đã lâu không xuất thế lên tiếng, vẫn nên do Thiếu giám phủ quản lý Thượng Lâm Uyển, hoàng đế muốn thân nông thì sáu vạn mẫu là đủ. Còn nói, đợi mình chết rồi thì hoàng đế hẵng thích làm gì thì làm, lời này quá nặng, bề hạ không thể không thoái nhường.”
“ Nói vậy Tào Tương đã nhận lệnh rồi.”
“ Thân hiếu lớn ngang trời, Bình Dương hầu không thể không nhận lệnh.” Trương Thang lờ mờ nói thêm một câu:” Thiếu giám phủ ngả về phía Vệ hoàng hậu, nhận định rằng đó sẽ là chủ nhân mới của mình.”
Vân Lang ồ một tiếng, quả nhiên bẩ kỳ chuyện gì truy thật kỹ sẽ dính líu rất sâu xa, đừng thấy A Kiều đang đắc thế, ngoài kia đồn Vệ Tử Phu suốt ngày chỉ biết dùng nước mắt rửa mặt, chỉ lo tính mạng không bảo toàn.
Nhưng nghĩ mà xem, sau lưng Vệ thị là ai, Đại tướng quân Vệ Thanh là chí thân, Trường Bình công chúa luôn là chỗ dựa vững trãi nhất, nhân vật kiệt xuất nhất của lớp trẻ là Hoắc Khứ Bệnh cũng là cháu nàng. Bản thân Vệ Tử Phu lại có nhi tử, vốn liếng của nàng vô cùng đầy đủ, đấu đường dài A Kiều chưa chắc có ưu thế.
Huống hồ Vệ Tử Phu lại có tiếng hiền hòa ôn nhu chứ không ngang ngược bá đạo như A Kiều, rõ ràng là chủ nhân tốt.
Tuy thế Vân Lang chưa hết nghi hoặc, bọn họ không ngốc như thế chứ, sỉ nhục minh và Tào Tương thì khác nào sỉ nhục bệ hạ. Nếu bọn họ nhất định muốn thúc đẩy chuyện này, hẳn là có chỗ dựa khác, nếu không đã chẳng lớn gan như thế.
Muốn ẩn mình một chút, lùi về làm ruộng rồi mà vẫn không yên tổn, dính líu tới hoàng thái hậu cũng phiền đây.
Hoàng thái hậu đã chết hai lần rồi.
Trong đó có một lần Vân Lang còn tới Cam Tuyền cung đưa chân, cảnh tượng lần đó hết sức quỷ dị, Lưu Triệt mặc tang phục, đi xuống một cái hố sâu, nhìn thấy trong hố có suối nước, coi như là đi tới âm phủ một chuyến.
Từ lúc chết tới lúc sống lại chỉ một canh giờ, bách quan đầy vẻ đau thương, sau đó xé tang phục reo hò, cuối cùng uống rượu ăn mừng.
Vì chúc mừng Hoàng thái hậu sống lại, hoàng đế đại xá thiên hạ, rất nhiều người vừa mới bị bắt, còn chưa kịp hỏi tội đã bị lao ngục đuổi ra ngoài.
Vân Lang khi đó còn nói đùa với Tào Tương, nếu hoàng thái hậu định tới hoàng tuyền lần nữa, có thể tranh thủ mưu sát kẻ thù, hoặc cưỡng đoạt vài dân nữ, đợi hoàng thái hậu sống lại, mọi người liền bình an vô sự.
Lần thứ hai có tin hoàng thái qua đời là khi Vân Lang đi Bạch Đăng Sơn, có điều lần ấy hoàng đế không hạ lệnh đại xá, làm rất nhiều bấm thời gian phạm tội vô cùng thất vọng.
Từ sau khi Lưu Triệt đăng cơ thì hoàng thái hậu rất ít lộ diện, chuyện liên quan tới hoàng thái hậu thường do đệ đệ cùng mẹ khác cha là Điền Phẫn xử lý.
Sau khi Điền Phẫn chết, hoàng thái hậu càng thành sự tồn tại vô hình, cư ngụ tại Cam Tuyền cung không hỏi tới chính sự. Thế nên tước vị Điền Phẫn bị lột bỏ, con cái ông ta bị biếm thành bình dân, nghe nói giờ làm một điền xá ông.
Nay hoàng thái hậu thấy đại nạn của mình sắp tới, chuẩn bị bất chấp tất cả giáo huấn nhi tử, đòi lại công bằng cho đệ đệ.
Hoàng thái hậu rất tin vu cổ, hai lần giả chết, để tránh âm hồn đòi mạng, lần này e là khó tránh được rồi.