Dược bà bà nhận lời mời của A Kiều tới Cam Tuyền cung chẩn bệnh cho hoàng thái hậu, kết quả không tốt, nguyên văn lời bà là, mạch hoàng thái hậu như trống trận, không những gấp nhanh còn mạnh.
Triệu chứng này rất nguy hiểm, một người tuổi đã cao mà mạch còn mãnh liệt như thế chẳng phải là chuyện tốt, khi bà chuẩn bị tra ghi chép thuốc hoàng thái hậu dùng thì phát hiện trong chén trà của hoàng thái hậu có bảy tám lát nhân sâm.
Bổ quá hóa dở rồi.
Rõ ràng y giả trong cung đã phát hiện ra vấn đề, Dược bà bà chỉ cần nhìn ánh mắt họ là biết.
Nếu là Tô Trĩ khám bệnh thì nàng chỉ ngay ra vấn đề rồi, nhưng Dược bà bà không làm thế, mà quyết định cùng y giả trong cung thảo luận.
Sau đó mới biết nhân sâm là do hoàng đế hiếu kính, còn nói với mẫu thân là hiện giờ hắn đang dùng trà sâm, đã thử rồi, thứ này rất thần kỳ, uống xong tinh thần gấp trăm lần, hi vọng mẫu thân xưa nay tinh thần không tốt dùng mỗi ngày.
Theo Dược bà bà thấy, sức khỏe của hoàng thái hậu rất kém, cần những thứ thanh bổ, dù dùng sâm làm trà, cũng chỉ dùng rất ít thôi.
Tác dụng của nhân sâm do Vân Lang phát hiện, tuy trước đó cũng có tin đồn về nó, nhưng chỉ có dã nhân biên hoang dùng, không được cho vào danh sách thuốc, y giả không biết là bình thường.
Giờ hoàng thái hậu dùng nhân sâm mấy trăm năm làm trà uống là cực cực kỳ không hay.
Lời hoàng đế luôn đúng, nhất là hoàng đế là Lưu Triệt, nếu không đúng, vậy thì đó là lỗi của ngươi. Thuốc do chính hoàng đế thí nghiệm, sau đó tiến cử, giờ nói hoàng đế không đúng thì chuyện quá nghiêm trọng.
Mấy y giả cho rằng, cứ để như vậy là tốt nhất.
Dược bà bà cũng không nói ra mình phát hiện manh mối, vờ không hiểu vì sao hoàng thái hậu lại như thế, nói mình chỉ am hiểu phụ khoa, giúp hoàng thái hậu xử lý ít chuyện khó nói rồi đi.
Sau khi trở về Dược bà bà kể lại với Vân Lang, còn Vân Lang thì không nói với ai hết.
Chuyện Dược bà bà phát hiện quá nghiêm trọng, tới mức không thể đàm luận, dù chuyện này dù xử lý thế nào cuối cùng vẫn đắc tội với Lưu Triệt nhỏ nhen thù dai.
Nếu nói Lưu Triệt muốn dùng nhân sâm giết chết mẫu thân thì Vân Lang không tin, chỉ là sự nhầm lẫn thôi, hắn đem thứ tốt nhất hiến lên rồi, đã thử rồi, hiếu nghĩa vậy là vẹn toàn, đây là chuyện mỹ hảo.
Giờ nếu thành hắn sai lầm hại chết mẫu thân mình thì người tiến cử nhân sâm sẽ thế nào? Khỏi nói cũng biết.
Đám người Trương Thang chỉ biết sức khỏe hoàng thái hậu rất kém, một lão phụ trên sáu mươi sức khỏe kém là bình thường, bọn họ không biết nguyên nhân gây ra là bởi lòng hiếu thảo của hoàng đế.
Vân Lang về phòng, nằm bên cạnh thê tử, tay đặt lên ngực nàng, lòng lại tĩnh như giếng sâu.
Tống Kiều quay sang nhìn trượng phu:” Làm quan không khoái hoạt thì thôi không làm nữa.”
“ Dưới sự trị vì của hoàng đế vĩ đại của chúng ta, người có tài mà không làm quan tương đương với phạm tội đấy.” Vân Lang giọng đôi chút khoa trương:
“ Tuyền Cơ Thành, Tắc Hạ Học cung không phải đều đã chạy hết rồi sao?”
Vân Lang khẽ bóp ngực nàng cười:” Nàng không biết bọn họ đào tẩu phải trả giá thế nào đâu.”
“ Chỉ cần chạy thoát rồi, vẫn hơn trả giá bằng sinh mạng chứ?”
“ Không phải, cái giá là bị người đời lãng quên, đó là một kiểu tự lưu đày bản thân, từ ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ là những người né tránh hiện thực, nhu nhược, ích kỷ.” Vân Lang lẩm bẩm:
Tống Kiều nép vào lòng trượng phu:” Không biết họ đi đâu rồi.”
“ Bọn họ chỉ cần tùy tiện kiếm khe núi nhỏ kín đáo sinh sống, triều đình sẽ không thể tìm ra được, thiên hạ quá rộng lớn.”
Tống Kiều đột nhiên nói:” Phu quân, thiếp cũng muốn tới y quán, y thuật của thiếp còn trên tiểu sư muội.”
“ Nàng có thai rồi, làm sao đi được?”
“ Làm gì có?” Tống Kiều chẳng hiểu gì:
“ Sắp có rồi.” Vân Lang xoay người đè Tống Kiều xuống dưới:
…………… ………………..
Khi gà trống Vân gia nhảy lên hàng rào gáy vàng trời, một đội kỵ sĩ lặng lẽ được Lương Ông dẫn vào Vân thị.
Tào Tương nhảy xuống ngựa, giũ cáo choàng, sai bảo Lương Ông:” Chuẩn bị một căn phòng ấm áp, ít thức ăn, không cần quấy nhiễu chủ nhân của ngươi.”
Lương Ông tất nhiên nghe lời, vội vàng đi chuẩn bị, vì Tào Tương giờ ở Vân gia cũng coi như là chủ nhân rồi.
Tiểu Trùng vẫn nhanh chân chạy về thì thầm với Hồng Tụ, Hồng Tụ sau khi cân nhắc liền ở ngoài phòng Vân Lang khẽ gọi vài câu. Vân Lang gỡ tay Tống Kiều ra hỏi:” Chuyện gì thế?”
“ Bình Dương hầu tới ạ.”
Vân Lang ấn Tống Kiều vừa định nhổm dậy xuống:” A Tương tới thôi, không có chuyện gì đâu, nàng cứ ngủ đi.”
Tới khi Vân Lang gặp Tào Tương thì hắn đang cùng Đại Vương ăn uống nhồm nhoàm rồi:” Ngươi không cho nó ăn à? Đói tới mức ăn cả bánh bao rồi.”
Vân Lang đẩy Đại Vương ra khỏi bàn, bực bội nói:” Bây giờ nó không bỏ qua cơ hội ăn chực nào hết, trong nhà nhận lệnh của ta nên không ai dám cho nó ăn, vì thế mỗi lần khách tới là nó lại mon men lấy lòng xin ăn, khiến ta sắp mang tiếng xấu khắp nơi rồi.”
Tào tương xém cười ngã xuống đất, ném cho Đại Vương một cái bánh bao nữa rồi mới nói:” Nói chuyện sáu vạn mẫu ruộng đi, ta đồng ý rồi, nói cho cùng không phải chuyện xấu.”
Vân Lang ngồi xuống bà, bên ngoài trời chưa sáng hẳn, tối qua lại ngủ muộn, cầm lấy một cái bánh bao ăn:” Ta chuẩn bị để Đông Phương Sóc làm, huynh đệ chúng ta làm ra giấy quan trọng hơn.”
“ Đành nhịn đi, đám tặc già đó không sống lâu được đâu.” Tào Tương giơ bát cháo lên:
Vân Lang tỏ ra tức giận cho người khác thấy thôi, y lập kế hoạch ẫn nhẫn 20 năm cơ mà, cũng cầm bát cháo cụng keng một cái, húp một ngụm:” Ý ngươi là huynh đệ chúng ta còn tiếp tục xui xẻo à?”
“ Tiếp tục xui xẻo.” Tào Tương chạy cả đêm tới Vân gia chính là ngăn y đừng vì tức giận mà không nhận việc này:
Đạo lý rất đơn giản, khi hoàng đế xui xẻo, ngươi phải đứng bên cạnh hoàng đế mới được, không phải lúc từ bỏ hay tức giận, ngay cả hoàng đế cũng phải rút lui rồi mà ngươi còn cứng đầu xông lên sao, đó là biểu hiện thiếu đồng lòng, không đáng tin cậy.
Nhi Khoan, Trương Thang ngủ dậy gặp Vân Lang, thấy y tươi tỉnh như người khác.
Chuyện tiếp theo liền dễ thương lượng.
Sáu vạn mẫu này không chỉ dùng để gây giống, còn bố trí dã nhân Tần Lĩnh, về mặt nhân thủ, hoàng đế tạo thuận lợi lớn cho Vân Lang và Tào Tương, một nghìn bốn trăm hộ dã nhân, tổng cộng hơn bốn nghìn người, trong đó lao lực là ba nghìn bảy trăm tám bảy người, vậy là tha hồ dư dả rồi.
Thời điểm này nhờ mấy trận đại thắng trên thảo nguyên, trâu không còn thiếu nữa, Vân Lang lại muốn ngựa thồ.
Trâu kéo cày có thể thâm canh, còn ngựa thồ kéo này có thể cày nôn, tốc độ khai hoang còn chơn trâu chục lần. Xe ngựa, nông cụ, hạt giống và một năm khẩu lương, đều dư dả.
Huyện lệnh Ứng Tuyết Lâm và huyện thừa Quách Giải đã nhận lệnh tới chân Ly Sơn xây dựng nhà ở, cái gọi là xây nhà ở tất nhiên là triều đình bỏ vật liệu, dã nhân tự làm.
Vân Lang thấy đám thiếu niên trong nhà có thể phái đi dùng rồi, nhà mái bằng mà Vân thị cực kỳ thuần thục là loại tiết kiệm công sức và vật liệu tốt.
Chỉ cần quy hoạch tốt, bốn nghìn người cư trú không tốn quá nhiều diện tích.
Dựng thôn làng thì quan trọng nhất là nguồn nước, tuy Vị Thủy là nguồn nước tốt, song Vân Lang kiên trì xây nhà ở dốc thoải, có thể đề phòng lũ, hai là nơi đó có con sông nhỏ, có thể lắp đặt thủy xa, ba là đất đai gần chân núi đều không phải đất tốt thích hợp trồng trọt.