Mọi việc diễn ra thuận lợi, hôm sau Trương Thang, Nhi Khoan cầm bản vẽ rời Vân thị.
“ Hơn bốn nghìn người, khó gì đâu.” Tào Tương có kinh nghiệm điều phối nhân thủ , ở Thụ Hàng thành hắn giải quyết công việc cư trú cho bảy nghìn người được Hoắc Khứ Bệnh cứu về:
“ Ừ, đợi khi bệ hạ có thể toàn quyền làm chủ Thượng Lâm Uyển, nơi đó đã thành thôn trấn mỹ lệ.” Vân Lang cũng hết sức tự tin:
Tào Tương đứng ở ban công, nhìn trang tử giàu có đẹp đẽ trước mắt, hô lớn:” Gia gia sẽ cho chúng thấy, theo huynh đệ ta làm việc, muốn không giàu cũng khó, chỉ đám ngu ngốc mới đi làm khó chúng ta.”
“ Ê, cẩn thận ngã.” Vân Lang hết hồn kéo Tào Tương lại, tên này trong lòng nhất định bực bội lắm:
Tào Tương tới Vân gia, tất nhiên không thể thiếu việc sang hàng xóm chơi mạt chược. Mẹ hắn không được Trường Môn cung hoan nghênh nữa, bây giờ người phụ trách liên lạc quan hệ với A Kiều chỉ có thể là Tào Tương.
Chơi mạt chược với A Kiều đã là hoạt động xã giao trứ danh nhất trong nước.
Nếu như thân phận đủ cao, địa vị đủ trọng yếu, nói không chừng khi đánh mạt chược với A Kiều còn gặp hoàng đế, nếu tâm tình hoàng đế tốt, ngươi có thể run run mời hoàng đế chơi một ván.
Trên cái bàn mạt chược này, người dám đám đánh thắng không nhiều, trừ loại quỷ nghèo không tiếc mạng như Tư Mã Thiên, chỉ còn lại Vân Lang và Tào Tương.
Tào Tương rất ghét Đại Trường Thu tham gia, vì lão già đó chỉ toàn mồi bài cho A Kiều ăn, cực kỳ bất lợi cho hắn kiếm tiền.
“ Lục bính, tự làm ruộng nuôi tằm kiếm tiền quá vất vả, quý nhân chỉ cần gọi mấy người tới chơi bài là được, gọn gàng hơn ăn cướp.” Vừa mới thua mấy ván đau, cái mồm của Tào Tương liền trở nên khó nghe:
“ Đương nhiên rồi, thế nên ta mới gọi các ngươi tới chơi bài.” A Kiều rất đắc ý, chơi bài thế này thắng mới có cảm giác:
“ Nghe nói hoàng hậu chuẩn bị tiếp nhận Thiếu giám phủ.”
A Kiều cười lạnh trả lời Tào Tương:” Đầu của kẻ truyền tin này hai ngày trước bị hoàng hậu đưa tới chỗ ta rồi.”
“ Nói vậy chỗ dựa của Thiếu giám phủ không phải là hoàng hậu, vậy là ai?” Vân Lang ngừng lấy bài, nhỏ giọng hỏi:
A Kiều lườm Vân Lang:” Nói to lên, thì thầm như vậy người ta lại nghĩ chúng ta mật mưu cái gì.”
Đại Trường Thu cười lớn:” Thiếu giám phủ chuẩn bị đưa Thượng Lâm Uyển thành tài sản riêng của hoàng tộc, nên bệ hạ mới gặp trở ngại như thế.”
Vân Lang vờ lơ đễnh vừa lấy bài vừa hỏi:” Nương nương không đưa nhân sâm tới Cam Tuyền cung đấy chứ?”
A Kiều nghe vậy bỏ bài trong tay xuống:” Từ khi bệ hạ đăng cơ, hoàng thái hậu coi ta như kẻ thù, thứ gì ta tặng là đều không nhận, nhân sâm hoàng thái hậu dùng đều là do bệ hạ đã dùng một nửa để lại.”
” Bệ hạ thi thoảng dùng trà sâm giúp tăng cường tuổi thọ, thái hậu dùng thì không tốt.” Vân Lang thở dài, đã là đồng minh thì phải để nàng hiểu chuyện này, chẳng may đem nhân sâm đi tặng thêm mấy người già nữa thì y tạo tội nghiệt lớn rồi:
A Kiểu ngẩn ra một lúc, phiền muộn ném bài trong tay đi:” Ngươi chắc bệ hạ dùng trà sâm không có hại gì chứ?”
Vân Lang nghiêm túc nói:” Nương nương, thần, A Tương, Trưởng công chúa, huân quý trong thành Trường An, có ai dùng sâm có bệnh không?”
A Kiều cười gật đầu:” Đúng là thế, có rất nhiều người tới chỗ ta muốn xin ít nhâm sâm làm thuốc, lão phu nhân của Toánh Xuyên hầu sắp trút hơi thở cuối cùng rồi, kết quả uống nước âm vào, tơi nay vẫn cầm cự được, y giả nói, qua được mùa đông, tới xuân là sống lại.”
Chuyện này Vân Lang chỉ nói tới đó rồi ném ra sau đầu, còn Tào Tương, Đại Trường Thu căn bàn không thèm quan tâm hai người họ nói gì.
Đánh bài không được phân tâm.
Kết quả là Vân Lang thua to, A Kiều thua một ít còn Đại Trường Thu, Tào Tương thắng lớn. Thua bài mà tâm tình Vân Lang tốt hơn nhiều, đem phiền toái ném cho nhân vật lớn giải quyết chính là đạo sinh tồn của nhân vật nhỏ.
Song Vân Lang xem chừng cách giải quyết của A Kiều là coi như không biết gì hết, chuyện chỉ đành thế thôi.
Tào Tương, Vân Lang từ Trường Môn cung trở về liền cùng Đông Phương Sóc trốn trong phòng nghiên cứu ba ngày, về cơ bản đã an bài xong chuyện khai khẩn sáu vạn mẫu đất.
Toàn bộ sự việc diễn ra hết sức thuận lợi, bất kể là ngựa thồ mà Vân Lang yêu cầu, hay là hạn ngạch phân phối than mà Tào Tương muốn đều được đáp ứng đầy đủ. Quách Giải đã đi tiếp nhận dã nhân, chừng mười ngày là sẽ tới, trước khi giải quyết xong nhà ở thì bố trí tạm ở kho lương Phú Quý huyện.
Sau đó Vân Lang phái người đi khắp nơi loan tin cần tìm công tượng biết làm giấy.
Nghề làm giấy ở Đại Hán còn ở giai đoạn sơ cấp nhất, giấy làm ra thô ráp, bên trên còn cả sợi gai chưa nát, màu sắc khó coi, bị gọi là giấy gai, tác dụng duy nhất của chúng là dùng gói đồ.
Vân Lang từng ý đồ dùng vào việc khác, kết quả từ nhà xí ra rát hết cả mông, lại còn ... nhoe nhoét khắp nơi, một lời không nói hết.
Tìm công tượng làm giấy chưa đâu vào đâu thì Đại Trường Thu tới thăm Hồng Tụ nói với Vân Lang một tin tức, hai y giả trong Cam Tuyền cung vì khiến hoàng thái hậu tức giận bị đánh chết.
Vân Lang nghe xong chỉ ừm một tiếng tiếp tục đọc sách, khi Đại Trường Thu về rồi mới vội vàng chạy đi tìm Dược bà bà, sai mấy hộ vệ vũ trang đầy đủ đưa bà vào Tần Lĩnh hái thuốc, Tống Kiều sẽ tạm thay thế tọa trấn y quán.
Những người có liên quan tới hoàng gia cứ chết đột ngột như thế đã là chuyện thường, chẳng ai muốn truy cứu sao họ chết, đa phần càng mong thay thế vị trí người chết, vì thế chết càng nhiều, càng có nhiều người vui.
Đó là phản ứng rất bệnh hoạn, thế nhưng nó thực sự diễn ra.
Tuy mùa đông năm nay tiếng là không lạnh như mọi năm, nhưng ở Ly Sơn cứ đổ tuyết mãi, liên tiếp đợt này tới đợt kia, với nông phu mà nói đây là chuyện tốt, năm sau sẽ được mùa. Với phu vác than mà nói cũng là tin tức tốt, dù sao thì trời càng lạnh, than càng được bán với giá tốt.
Nhưng với thuyền phu ở bến tàu ngoài cổng Vân thị mà nói thì không phải là tin tức tốt, vì nước Vị Thủy chảy qua bình nguyên rất chậm, dễ bị đóng băng.
Sau khi nhập đông, sản xuất ở Trường Môn cung lẫn Vân thị đều ít đi, gà chẳng đẻ mấy nữa, mà vì tuyết rơi, rau xanh cũng không có mấy, sản lượng ít lại còn xấu, khiến thuyền phu dựa vào cái bến tàu kiếm ăn sống kém hẳn đi.
Thuyền đã kéo hết lên bờ, đám thuyền phu ngồi quây quanh một đống lửa lớn tán gẫu, nhưng mắt thì liên tục nhìn ra đường lớn, bọn họ rất hi vọng có quản sự Vân thị đi ra, lớn tiếng quát tháo đám quỷ lười bọn họ đứng lên làm việc.
Đáng tiếc chỉ có tuyết là tích cực rơi, phủ kín mặt đường, còn người thì chẳng thấy đâu, cũng chẳng có việc cho thuyền phu làm. Vì thế chỉ cần có xe lừa được phụ nhân đánh qua là đám thuyền phu thô lỗ đó phát ra đủ loại lời nói, hoặc âm thanh khó nghe.
Phụ nhân thường chỉ nhổ nước bọt, hoặc cười mắng một tiếng, tiếp tục về nhà.
Một hán tử răng đen xì hâm mộ nhìn xe lừa đi xa dần, chép miệng:” Bà nương nào cũng béo trắng đẫy đà, kiếm về nhà ủ chân thì đúng là báu vật.”
Thuyền lão đại cười:” Bằng vào thân còi cọc đen xì của ngươi mà mơ tưởng phó phụ Vân gia ủ chăn à, kiếp sau đi.”
Người khác hưởng ứng:” Vân gia không thu nam phó, nếu không bán thân vào nhà họ cũng tốt.”
“ Này mọi người nghĩ Vân gia nhận phó phụ làm gì, dù là người có con nhỏ họ cũng nhận, nghe nói phụ nhân nào tới đường cùng chỉ cần đi qua đại môn Vân gia là không ra nữa.”
Một thuyền phu lớn tuổi nói:” Không nhìn sản nghiệp họ đi, dâu tằm, ươm tơ, dệt lụa, hái thuốc, nuôi gà, đều là công việc của phụ nhân, họ nhận nam nhân làm gì?”
“ Tiếc thật đấy.”
Thuyền lão đại tu một ngụm rượu:” Thôi đừng tiếc nữa, nếu nhà người ta nhiều nam tử, làm gì tới lượt chúng ta kiếm cơm. Xem cái thuyền của gia gia do xưởng của Vân gia làm đấy, họ có nam phó thì tự chèo thuyền đi rồi, các ngươi chết đói hết.”
“ Sông đóng băng rồi, ông có thuyền cũng làm cái buồi gì.”
Có người chướng mắt với thuyền lão đại keo kiệt có rượu uống một mình không chia cho ai, chửi bới cô lập ông ta.
....
Hôm nay dừng ở đây nhé.