Một đám người ở bến tàu đang ồn ào thì đột nhiên nhìn thấy hàng xe ngựa chở hàng dài từ Vân gia đi ra, thuyền lão đại tinh mắt nhìn thấy vội vàng gạt đám đông chạy tới mép địa giới Vân gia, nhìn Lương Ông ngồi ở càng xe đầy mong đợi.
Xe ngựa của Vân gia đi vào lều cỏ, Lương Ông được phó dịch đỡ ngồi xuống ghế, cầm ấm trà nóng uống mấy ngụm mới vẫy tay gọi thuyền lão đại khom lưng đợi nãy giờ.
Thuyền lão đại cẩn thân bước qua trụ đá phân chia ranh giới, cung kính tới trước mặt Lương Ông:” Lão viện công có chuyện gì sai bảo ạ.”
Lương Ông chỉ xe ngựa:” Bảy mươi rương trứng gà, một trăm sáu mươi lồng gà sống, tám mươi lồng vịt, sáu trăm cân rau xanh, ba nghìn cân lương thực, đem tới Trường An.”
“ Lão viện công xem, giờ Vị thủy đã đóng băng một nửa, đem tới Trường An mất hai ngày.” Thuyền lão đại cẩn thận nói:
Lương Ông gật đầu:” Đây là đợt hàng đi đường thủy cuối cùng năm nay, đi sớm rồi nghỉ, năm nay không cần vất vả đợi ở đây nữa.”
Thuyền lão đại vái dài:” Đa tạ lão viện công thương cho đám người cùng khổ bọn tiểu nhân, đợi bao lâu cũng không sao đâu ạ, chỉ cần có việc làm là được, sợ mỗi điều sông đóng băng lỡ việc trong nhà.”
“ Vậy thì mang hàng lên thuyền đi.” Lương Ông nói xong quay sang trừng mắt với quản sự trong nhà:” Tiền công hậu vào, lạnh thế này còn sai khiến người ta làm việc, không thể coi người ta như gia súc.”
Quản sự vội vâng dạ.
Lương Ông bấy giờ mới khoác áo choàng lên, ngồi xe ngựa trở về nhà.
Bến tàu vừa rồi còn vắng tanh giờ đã bắt dầu tấp nấp, thuyền lão đại đứng đó uy phong quát tháo.
…………….. ……………
Vân Lang và Đại Vương đang chơi đuổi bắt ở trong sân, thấy Lương Ông về liền đứng lại, né cú vồ của Đại Vương, hỏi:” Không ai chú ý chứ?”
Lương Ông khom người:” Không ạ, Bình Già theo thuyền đi rồi.”
“ Ài, thói đời gì thế không biết, muốn làm chút việc cũng phải lén lén lút lút như tạo phản.” Vân Lang lẩm bẩm:
Lương Ông nhìn quanh rồi tới gần nói nhỏ:” Bến tàu mùa đông mà còn đông như thế không hợp lý, thuyền lão đại cũng to gan, mặt sông toàn băng mà dám đi thuyền, nhìn là biết không phải người đàng hoàng.”
Cả đám người đang nhìn chằm chằm xem Vân gia làm gì, chuyện làm giấy tuy bí mật, song vẫn có người biết, Vân Lang chặn đầu Đại Vương lại không cho nó liếm mặt mình:” Tiếp tục tuyển công tượng, để cho những kẻ đó nghĩ chúng ta phải dựa vào công tượng mới làm được giấy.”
Lương Ông nhổ phì một bãi nước bọt:” Giỏi thì tự làm ra giấy đi, cứ nhòm ngó bí phương của nhà ta.”
Chuyện rất lạ.
Trước kia Vân gia chỉ là tiểu quý tộc, dù làm ra thứ gì ghê gớm cũng chẳng có ai tới tranh đoạt, từ khi Vân Lang được phong hầu liền cảm thụ được bốn xung quanh toàn lang sói.
Người tới xin đi theo, tới bán than cứ không ngừng gia tăng, mà tố chất không ngừng tăng cao.
Trước kia muốn tìm mấy hộ vệ phải nhờ Mạnh Độ, còn phải do Trương Thang nói giúp mới kiếm được mười mấy tên lòng dạ bất trắc đến lúc có chuyện thì dẫn cả nhảy chạy mất. Giờ có võ sĩ hùng tráng quỳ trước cửa Vân gia, còn sẵn sàng đánh nhau sống chết để Lương Ông lựa chọn.
Trước kia phải bày cả đống sách ra đó để dụ dỗ người đọc sách tới, rồi thiết đãi, rồi nói ngon ngọt mới lừa được ba người ở lại dạy học cho trẻ con trong trang. Giờ luôn có thư sinh tay kẹp thẻ trúc, tìm Bình Già thao thao bất tuyệt, ý tử chỉ là muốn kiếm vị trí tây tịch tiên sinh thôi.
Không cần tới Vân Lang, ngay Lương Ông cũng ngửi thấy mùi bất thường.
Tựa hồ trong một đêm, Vân thị đã thành miếng thịt mỡ béo bở, thu hút vô số sói đói thèm thuồng.
Từ khi Vân Lang phong hầu, A Kiều với Trường Bình không tùy tiện tới Vân gia nữa, không còn có chuyện Trường Bình tùy ý tới Vân gia đuổi chủ nhân ra chỗ khác chiếm nhà, cũng không có chuyện A Kiều và Đại Trường Thu mang sọt sang vườn rau Vân gia tùy tiện tàn phá nữa.
Đại Trường Thu có muốn gặp Hồng Tụ cũng phải thông báo cho quản sự, sau đó mới đẩy cảnh cái phên củi ngăn cách giữa hai nhà.
Bởi thế tuy Vân thị gần gũi với Trường Môn cung lẫn Trường Bình hầu phủ, nhưng không ai vì hai nơi đó mà ngán ngại Vân thị nữa, vì từ thời khắc Vân Lang phong hầu, Vân thị là thế lực độc lập rồi.
Vâm Âm đi giày da dê ống cao màu đỏ chạy vèo qua mặt Vân Lang, thấy phụ thân cũng chẳng thèm để ý, bĩu môi chạy tiếp, Đại Vương kêu một tiếng đuổi theo, chạy được vài bước đã quay lại, quấn lấy chân y.
Lát sau Vân Âm lại chạy về, mặt đỏ bừng bừng, Hà Sầu Hữu cũng xuất hiện, giải thích với Vân Lang:” Đứa bé này xương lớn, dễ béo, phải vận động nhiều thì mới tiêu hao được mỡ thừa, như thế mới cao được, dáng người mới cân đối. Luyện võ, trước tiên là luyện tứ chi, luyện thân thể linh hoạt, bản lĩnh không phải do trời sinh, điểm này mong Vân hầu nhất định phải hiểu.”
Đại Vương ngay tức khắc vòng qua sau lưng Vân Lang, dấu đầu giữa khuỷu chân của y.
Vân Lang gật đầu:” Là nó tự chọn, người làm cha như ta phải giúp nó hoàn thành mộng tưởng, điều này ông không cần nói nhiều, ta hiểu.”
Khi Vân Âm lại lần nữa chạy qua thì nó đã kéo được cả Hoắc Quang cao hơn cả một cái đầu chạy cùng rồi.
Hà Sầu Hữu tặc lưỡi lẩm bẩm:” Vân thị có hai đứa bé mà tương lai đều là thành tài cả, làm người ta ghen tỵ.”
Vân Âm có thể thành tài không thì Vân Lang không rõ, y không có cặp mắt trài qua mấy chục năm tôi luyện của Hà Sầu Hữu, nhưng Hoắc Quang thành tài là tất nhiên.
Hà Sầu Hữu vẫn ngồi đó chép miệng:” Có hai đứa bé này, sau khi ngươi chết, Vân gia vẫn có thể phú quý ba đời.”
“Thừa lời.” Vân Lang khịt mũi xem thường:” Điều đó phải nói sao, Vân thị ta giống tốt, nếu không hơn người khác mới là mất mặt.”
Hà Sầu Hữu coi lời này như gió thoảng bên tai, thấy hai đứa bé đã chạy tới đầu bốc hơi nghi ngút mỗi tay xách một đứa vào nhà, ném lên giường gấm, vươn hai tay như móng ứng xoa bóp cơ thịt của chúng.
Vân Lang định lên tiếng, nhưng vừa rồi đã hứa không can thiệp, đành quay đầu đi không nỡ nhìn, vì mặt hai đứa bé đều vặn vẹo cả rồi.
“ Khi huyết mạch thông suốt chính là lúc sinh sức lực, phải giữ cho gân cốt chúng được thả lỏng thì khí huyết mới di chuyển khắp người.”
Hoắc Quang là đứa bé rất quật cường, có bị Hà Sầu Hữu bóp chết nó cũng không kêu một tiếng, còn Vân Âm nó cũng ngang lắm, nếu Hoắc Quang không khóc, dù đau chảy nước mắt nó cũng không khóc.
“ Luyện võ kỳ thực là môn học vấn làm sao để chịu đòn, ngươi cho rằng những cao thủ bị người ta đấm cho một quyền thì không biết đau à? Đau chứ, nhưng khả năng chịu đau của hắn cao hơn người, khi người khác đau choáng váng không phản ứng được gì thì hắn vẫn tỉnh táo khắc chế địch.”
Hà Sầu Hữu xoa bóp hai đứa bé rất lâu, có thể nhìn ra ông ta tốn công lắm, chỉ một tuần hương, đầu ông ta cũng bốc khói rồi. Ông ta là đại sư bậc võ học, điều này Vân Lang không nghi ngờ, đối với việc làm sao vận dụng hết tiềm năng thân thể, e cả Thái Tể còn kém xa, dựa vào mức độ sợ hãi của Đại Vương là có thể đánh giá phần nào.
Người bảy mấy tuổi còn có thể đấu với Hoắc Khứ Bệnh trong thời gian ngắn không hề thua kém, nếu không phải tuổi cao, sức bền suy giảm, Vân Lang tin ông ta có thể đánh bại tên to mồm đó dễ dàng, như thế làm sao không phục.
Chính Hoắc Khứ Bệnh cũng phải thừa nhận, nếu lão già này trẻ hơn hai mươi tuổi thôi thì hắn không phải đối thủ.
Tuổi gà thì gân cốt cũng vô dụng, câu nói này không thể dùng với Hà Sầu Hữu, chưa bao giờ thấy lão già nào lại có thể ngồi trên cái cột cao cả trượng vẫn thăng bằng tự nhiên.