Hai đứa bé vừa đau vừa mệt chẳng mấy chốc lăn ra ngủ, hai phó phụ tới bế đi, Hà Sầu Hữu dặn ngâm chúng vào nước nóng nửa canh giờ, sau đó lau mồ hôi trán:” Lão phu chỉ còn sức dạy một đứa thôi, hai đứa không nổi nữa rồi.”
“ Vậy ông dạy Hoắc Quang là được, Vân Âm thì thôi, khuê nữ mà luyện cơ bắp cuồn cuộn thì hỏng.” Vân Lang tranh thủ nói ngay, nói thực, y không đành lòng nhìn khuê nữ chịu khổ, thà chiều nó hư còn hơn thành tài:
Hà Sầu Hữu phì một phát:” Ngươi biết cái chó gì, chẳng lẽ Vân thị đại nữ còn phải dựa vào dung mạo làm vui lòng người, phú quý tới mức ngươi, tướng mạo không quan trọng nữa.”
“ Ta chỉ mong Vân Âm được hạnh phúc, dù thế nào thân là nữ tử, nên có dáng vẻ của nữ tử, tính cách của nữ tử, nếu như xóa bỏ đi đặc trưng của nữ giới. Ta thấy đó là điều bất công với nó, không muốn sau này nó khóc lóc bắt đền ta.” Vân Lang lắc đầu:
“ Ngươi thấy nha đầu Trường Bình có chỗ nào không giống nữ nhân không? Cho ngươi biết, năm xưa nha đầu đó luyện võ còn tàn khốc hơn đại nữ của ngươi nhiều, vì luyện tập công phu ở tay, không có miếng da nào lành lặn.”
“ Đừng nghĩ thân phận Trưởng công chúa có võ nghệ thì vô dụng? Lão phu cho ngươi biết, nha đầu đó được bệ hạ tôn kính như thế vì chỉ cần mặc giáp lên ngựa, là có thể thống lĩnh con cháu hoàng tộc ra trận, là người thống lĩnh lực lượng vũ trang cuối cùng hoàng đế dựa vào.”
Vân Lang rắc một cái rơi khớp hàm, Tào Tương có kể mẹ hắn từ nhỏ ước mơ thành võ tướng, y cũng bị nàng bẻ gãy hai ngón tay, nghĩ lại vóc dáng đó, dung mạo đó, đúng là không ảnh hưởng gì cả:” Nếu ông đảm bảo được Vân Âm cuối cùng sẽ trở thành như Trưởng công chúa thì ta có thể tiếp nhận chuyện luyện võ này. Đừng để giống như khuê nữ nhà ai đó, thân cao tám xích, eo cũng tám xích, sức khỏe vô cùng thì hại chết nó rồi.”
Hà Sầu Hữu cười lạnh:” Đó là thiên phú dị bẩm, ngươi cho rằng tình nhân bộ dạng như yêu tinh của ngươi có thể cho khuê nữ ngươi thiên phú đó à?”
Vân Lang cũng thấy ít khả năng lắm, yên lòng tám phần rồi:” Này có đám người cứ lởn vởn làm phiền ta không làm được gì, ông đuổi giúp ta được không?”
Hà Sầu Hữu lấy làm lạ:” Ngươi đã là hầu tước rồi, còn hi vọng ai giúp, nên giết cứ giết, nên chôn cứ chôn, ta không tin ngươi không đối phó được với chúng.”
Vân Lang chỉ mình:” Ta có thể làm thế thật à?”
Hà Sầu Hữu cười gằn:” Ngươi nghĩ người ta đánh nhau sống chết được hầu tước chỉ vì chút bổng lộc với vinh quang thôi à?”
Vân Lang thông qua kinh nghiệm sống của bản thân, cho rằng mạng người đáng quý, nếu không bất đắc dĩ, y không muốn hại mạng người khác.
Đó là hậu di chứng pháp luật đời sau để lại.
Đôi khi hành vi của con người bị chính hoàn cảnh sinh trưởng trói buộc, sinh ra trong thời đại hòa bình, lại được một bà bà lương thiện nuôi nấng dạy dỗ mười mấy năm, cho dù Vân Lang có là một con sói cũng bị giáo dục thành chó kéo xe.
Đó là lý do Hà Sầu Hữu không quen hành vi của Vân Lang, muốn huấn luyện Vân Âm thành một con sói chiến, để Vân Lang dạy dỗ con mình chỉ có từng ổ, từng ổ chó kéo xe thôi.
Hà Sầu Hữu là sự tồn tại đặc thù ở thế giới này, ông ta mang sự thiết huyết của Đại Tần, có âm hiểm của Đại Hán.
Lão già này là người bác học văn võ toàn tài, xuất thân danh gia, nhìn xa biết rộng, nếu Vân Âm là nhi tử, Vân Lang vui vẻ để Hà Sầu Hữu giáo dục rồi, nếu không với tính cách của ông ta, rất có thể đem hết bản lĩnh xuống mộ.
Vân Âm tắm rửa sạch sẽ lại béo trắng đáng yêu, chỉ là chẳng có chút tinh thần nào, nằm trong lòng Vân Lang trêu chọc Đại Vương một lúc rồi ngủ khì.
Liên Tiệp đứng ở ngoài hiên thất vọng lắm, thường ngày đại nữ sẽ tìm hắn chơi như mọi khi.
Nhìn hắn thập thò bên ngoài, Vân Lang lấy áo khoác che khuê nữ, nói nhỏ:” Ngươi muốn sống tự do tự tại cơ mà? Sao vẫn thích bị người ta trêu đùa thế?”
Liên Tiệp người như quả bóng tròn, cúi đầu xuống:” Trong nhà không ai ức hiếp tiểu nhân, nhưng cũng không ai thèm để ý tới tiểu nhân, chỉ có đại nữ đá tiểu nhân, tiểu nhân thích bị đại nữ trêu chọc.”
“ Tự ngược.” Vân Lang thở dài mắng một câu, tên này bị Lưu Triệt ngược đãi thành bệnh rồi:
Liên Tiệp toét miệng:” Tiểu nhân vốn là tiện nhân tàn khuyết, hòi nhỏ đi nuôi gà bị gà trống mổ, đi chăn dê bị dê đực dùng sừng húc, làm ruộng lại không thành. Hầu gia xem, cả súc sinh cũng bắt nạt tiểu nhân, có lẽ tiểu nhân sinh ra là để bị bắt nạt. Thế thì để đại nữ trêu chọc, nhưng lại không gây hại cho tiểu nhân không phải hay à.”
Vân Lang ngửa mặt nhìn trời:” Ta không còn gì để nói.”
Liên Tiệp nói nhanh:” Đó là mệnh của tiểu nhân rồi, không khổ cực gì không chịu được, nhưng lại không hưởng phúc được. Nếu mỗi ngày được đại nữ trêu chọc, tiểu nhân mới thấy mình không làm lãng phí lương thực Vân gia.”
“ À, ngươi tìm Hoắc Quang đi, thằng bé đó tí tuổi đầu mà như ông cụ, rất vô vị, ngươi nếu chọc nó cười được mới giỏi.” Vân Lang chợt này một ý:
“ Tiểu nhân thử rồi, nếu giả vờ làm trò là sẽ được Hoắc tiểu lang thưởng tiền, sau đó còn bảo tiểu nhân cuộc sống vốn không dễ dàng gì gì đó, phải tự cường lên, thế là tiểu nhân khóc rồi. “ Liên Tiệp nói tới đó đã rơm rớm nước mắt:” Tiểu nhân đối phó với ác nhân còn được, chứ với người tốt thì toàn thân bản lĩnh không thi triển được.”
Vân Lang rất muốn đá hắn, khác nào nói Vân Âm là ác nhân:” Phải rồi, ngươi phân biệt được người xấu người tốt à?”
Liên Tiệp tự tin vỗ cái bụng tròn:” Tiểu nhân sống trong cung mười mấy năm.”
Có câu này Vân Lang hài lòng rồi, nếu nói Vân gia bây giờ đầy tai mắt người ta, vậy thì trong hoàng cung toàn là yêu ma quỷ quái. Liên Tiệp đã sống giữa biển lớn mười mấy năm, vậy vũng cạn này chẳng là gì với hắn.
“ Ngươi tìm được ác nhân trong nhà thì nói với ta, ta sẽ có thưởng, trong nhà bây giờ toàn kẻ lòng dạ khó lường.”
Liên Tiệp cẩn thận hỏi nhỏ:” Thế Bình Dương hầu có tính không ạ?”
Vân Lang bật cười, tên này đúng là giỏi chọc cười người ta:” Đúng thật, tên đó ăn cơm nhà ta quá lâu rồi. Được rồi Liên Tiệp, ngươi muốn làm gì cứ nói thẳng với ta, không phải cẩn thận như ở hoàng cung, ở đây không ai trừng phạt ngươi vì ngươi nói thẳng. Ta nói rồi, bây giờ đây là nhà ngươi, ở nhà không cần khách sáo. Hầu gia ta còn thông minh đấy, đổi lại là tên ngốc, hảo ý của ngươi trôi theo dòng nước.”
Liên Tiệp cúi đầu thi lễ, sau đó cuộn người "hây" một tiếng từ hiên lăn xuống đất như quả bóng, tâm trạng có vẻ tốt lắm.
Hai lão bà đều không có nhà, Hồng Tụ dẫn nanh vuốt đi tới xưởng vải chẳng biết làm gì rồi, nha đầu ấy lớn hơn không dính Vân Lang như trước nữa, ra dáng thiếu nữ lắm rồi. Tiểu Trùng thì không thay đổi gì hết, càng ngày càng vô tâm hơn, không biết chạy đâu mất dạng, Vân Lang tự chăm sóc khuê nữ.
Phòng trong của Vân gia chỉ có bốn người các nàng được vào, cả phó phụ cũng không được phép, đó là quy củ Tống Kiều đặt ra, được ba người còn lại ủng hộ.
Vân Âm thích ngủ trong nôi, tuy cái nôi do Vân Lang làm mấy năm trước giờ đã hơi chật rồi, đứa bé này vẫn thích ban ngày ngủ trèo vào trong nôi. Vân Lang chỉ nhìn cảnh đó đã cảm động, đi mất gần hai năm trời, bỏ lỡ nhiều chuyện trong quá trình trưởng thành của khuê nữ, cảm thấy rất tiếc.
Đại Vương cũng theo vào phòng, thấy Vân Âm đã ngủ, nó liền tha cái thảm lớn của mình ngoài hành lang vào, đặt bên cạnh Vân Âm, dùng chân dẫm dẫm, bố trí xong cái thảm mình thích nhất, nó nằm xuống ngủ ngon lành.
Mong muốn của Vân Lang thực ra cũng đơn giản lắm, chỉ muốn duy trì cảnh ấm áp này mãi thôi, để được như thế, y không thể không làm vài việc không hay ho cho lắm.