Có Đại Vương trông chừng Vân Âm thì không phải lo rồi, Vân Lang nhẹ bước sang phòng Tào Tương.
Hiếm khi thấy được Tào Tương viết chữ, tên này viết đẹp lắm, chữ trên thẻ trúc nắn nót nét đậm nét mảnh rõ ràng, rất dễ đọc.
Vân Lang thò đầu nhìn, phát hiện hắn đang viết tấu chương, nội dung trên bản tấu rất chân thật, chỉ là đòi hỏi quá nhiều:” Bệ hạ không đồng ý đâu.”
“ Biết không đồng ý mới viết, nếu đồng ý thì ta đã làm luôn rồi.” Tào Tương ngẩng đầu lên nhìn Vân Lang, giọng dạy bảo đáng ghét:” Chúng ta phải giữ được sự tồn tại vừa phải trước mặt bệ hạ, trước kia ngươi sai ở chỗ ngươi tỏ ra không cần bệ hạ, tỏ ra chuyện gì mình cũng tự giải quyết được, chỉ khi nào làm ra thành quả rồi mới báo lên. Bệ hạ tất nhiên là mừng, song không có cảm giác thành tựu của mình trong đó, nên ngươi làm ra bao thứ tốt mà bệ hạ vẫn chướng mắt với ngươi. Lần này ta viết, lần sau tới ngươi viết, chịu khó đòi hỏi một chút, bệ hạ cho rằng chúng ta cần bệ hạ, hiểu chưa?”
“ Bất kể thế nào cũng phải để bệ hạ biết chúng ta đang làm gì, gặp khó khăn gì, để bệ hạ quen với sự tồn tại của chúng ta, phải để bệ hạ khi không thấy chúng ta báo cáo nữa sẽ tự động hỏi tới. Đó mới là đạo làm quan.”
Vân Lang gật gù, giọng điệu tuy chướng tai nhưng lời có lý lắm, mặt này y thấy nên nghe Tào Tương:” Ngươi viết xong tấu chương rồi sẽ đi chứ?”
Tào Tương lắc đầu:” Ở đây rất tốt, đi làm gì?”
“ Ta sợ lão bà ngươi một mình ôm phòng trống lâu sẽ gây phiền toái cho ngươi.”
- Bụng có đứa bé rồi, còn gây chuyện gì được nữa. Í, ngươi bảo ta cuốn xéo đấy à?
“ Đúng rồi, gia thần nhà ta vừa kiến nghị, vốn xung quanh nhà ta không có nhiều kẻ lòng dạ bất lương như thế, từ khi ngươi tới liền trở nên náo nhiệt, nhiều kẻ mùa đông không ở trong nhà cho ấm, cứ suốt ngày lang thang bên ngoài. Hôm qua ta còn thấy một thằng ngốc gánh hàng đi qua cửa nhà ta rao bán, nước mũi ròng ròng, ta không biết nên cho Đại Vương ra cắn hay gọi vào cho bát nước nóng nữa.” Vân Lang thở dài sườn sượt:” Ngươi đi rồi, gia thần nhà ta mới phán đoán được kẻ nào chuyên nhắm vào ta, kẻ nào là tai bay vạ gió do ngươi mang tới.”
Tào Tương đặt bút lông xuống, vừa cười vừa vỗ bàn:” Quên mất, ngươi là hầu gia rồi, cũng có kẻ nhòm ngó rồi. Xác định địch ta là chuyện quan trọng, ta đi đây, thời gian tới tra cho rõ, ta cũng xem giúp ngươi ai là địch, ai là bạn, đến xuân yến còn dễ nói chuyện.”
Thành quan nội hầu, có nghĩa là ngươi đã là một thế lực để người ta nương tựa rồi, chứ không còn là người cần che chở nữa, đây là chuyển biến lớn nhất của Vân gia.
Huân quý đỉnh cấp cần có cách xử thế của huân quý đỉnh cấp, mà hoàng tộc cũng muốn thấy huân quý xung đột với nhau, huân quý mà đoàn kết là uy hiếp với hoàng tộc.
Lưu Triệt không cần con dân thần tử của mình một lòng nghe theo hiệu lệnh, hắn chỉ cần người dưới vào lúc hắn cần, bất kể là muốn hay không muốn, đều phải nghe lệnh hắn.
Trước kia dù là A Kiều hay Trường Bình ở vấn đề Vân gia luôn mang tâm thái, ngươi gây sự với Vân gia là gây sự với ta. Vì thế đám huân quý dù thèm thuồng đồ của Vân gia cũng chỉ có thể chảy nước dãi mà nhìn, khi không đủ khả năng đối phó với A Kiều và Trường Bình, bọn họ không dám đụng tới một cọng lông Vân thị.
Giờ khác rồi, đối phó với Vân gia là đối phó với Vân gia, chẳng liên quan gì tới hai nữ nhân cao quý kia, nếu Vân gia không chống đỡ được thì chưa phải là huân quý đỉnh cấp, bị người ta thôn tính cũng là đáng đời.
A Kiều, Trường Bình không thể nói Vân gia là môn hạ của họ nữa, đó là quy tắc, cấp trên của hầu tước chỉ có thể là hoàng đế thôi.
Tào Tương đi rồi, cũng mang theo những kẻ lượn lờ quanh Vân gia, quả thực Vân gia vắng vẻ đi hẳn.
Liên Tiệp trở nên vô cùng tích cực, hiện giờ hắn rất nỗ lực tiếp xúc với phó dịch Vân gia, chuyện này với hắn rất dễ dàng, vì sở trường của hắn là mua vui cho người khác.
Tống Kiều và Tô Trĩ cùng về nhà, Tô Trĩ thì mệt sắp lả đi, phải nhờ thị nữ dìu tới ngâm nước nóng, sau đó bảo trù nương mang cơm tới, xem chừng là tối nay định ngủ luôn trong phòng tắm.
Còn Tống Kiều thì hết sức hưng phấn, khi ăn cơm cứ ríu rít không ngừng, toàn là kể chuyện bệnh tật.
Công việc làm nàng rất vui vẻ.
Chuyện này Vân Lang không ngờ, nàng vốn là y giả, phải bỏ mười mấy năm học vấn, chuyển sang làm nữ chủ nhân đại gia đình, khiến nàng thường không vui, chỉ là bản tính hướng nội, nên không thể hiện ra ngoài.
Đại Vương nằm dưới sàn ăn hết mười cân thịt sống, liếm máu sạch sẽ sau đó mò lên bàn ăn, học đâu cái trò mắt chớp chớp như chó con hết nhìn người nọ tới người kia.
Món gì nó cũng muốn ăn, cho dù là canh ngó sen nó cũng muốn liếm một cái.
Vân Lang không cho Vân Âm nhét bánh bao ăn thừa cho Đại Vương, cướp bánh bao trong tay khuê nữ tự ăn, tức thì bị bốn cái mắt nhìn rất thiếu thiện cảm.
Tống Kiều cười đến vui:” Phu quân, sao lại tranh ăn với Đại Vương.”
“ Trước kia sống trong núi đều là nó chịu trách nhiệm kiếm thức ăn, giờ hay rồi, lười tới không muốn động đậy nữa, sắp quên mất cả bản năng săn mồi.” Vân Lang vừa nói vừa bợp Đại Vương một phát, nuôi hổ thành chó, mình cũng giỏi thật, bất giác nhớ tới lời Hà Sầu Hữu:
“ Trong nhà nhiều gia súc như thế, Đại Vương lại lớn lên cùng chàng, ăn nhiều chút đâu sao, chàng xem nó đáng thương chưa kìa.” Tống Kiều bênh vực:
“ Nó là vua muôn thú, đáng lẽ phải làm người khác sợ chứ không phải thương.” Vân Lang bợp đầu Đại Vương cái nữa:” Nhà ta cũng thế, giờ phải tự dựa vào sức mình mà sống, không ai giúp đỡ chúng ta nữa. Năm sau khai xuân chẳng những ta phải nhậm chức ở Ti nông tự, còn phải tới huyện Vĩnh An chủ trì đại điển xuân canh, rồi tham gia xuân yến của huân quý. Những chuyện đó đều không thể khước từ, cần lấy mười phần tinh thần ứng phó. Nàng phải mau sinh một đứa nhi tử thôi, ta cũng nhàn hơn.”
Tống Kiều cúi đầu nhìn cái bụng tròn trịa của mình, nhưng đó là do ăn nó, lí nhí:” Thiếp cố gắng rồi.”
“ Thế mà còn xưng là y giả, sinh con đâu phải chuyện của một mình nữ nhân, áy náy cái gì, hừ.”
Ăn cơm xong thì trời cũng tới hẳn.
Liên Tiệp hì hửng tới thì thầm với Vân Lang vài câu, sau đó rời đi.
Còn lông mày Vân Lang nhíu chặt tới khi Mao Hài tới.
“ Hầu gia, có chuyện gì thế ạ, tiểu nhân đang tâm sự với Trương đại nữ.” Mao Hài nhét con sóc vào túi áo, có vẻ sốt ruột lắm:
“ Nhà ta gần đây thu bao nhiêu thiếu niên làm ruộng?”
“ Mười chín ạ.”
Vân Lang lại hỏi:” Ngươi có nhớ một kẻ tên Tôn Đại Dạng không?”
Mao Hài ý thức được có vấn đề rồi, không dám lơ là nữa, ngẫm nghĩ kỹ rồi mới trả lời:” Nhớ ạ, khi tới có gánh theo lão nương hai mắt đã không thấy nữa, tuổi chừng mười lăm, nhưng am hiểu đồng áng, tới nhà ta bốn tháng rồi, chăm chỉ lại còn thích sạch sẽ, đầu óc cũng thông minh, lúc nào cũng nói cảm tạ đại ân hầu gia.”
Bản thân Vân Lang còn không ý thức được thay đổi khi trở thành hầu gia, tất nhiên càng không thể trách được những người khác bất cẩn dẫn sói về nhà:” Nói vậy hắn vốn là con nhà nghèo.”
“ Vâng ạ, theo lời hắn nói thì nhà hắn mấy đời làm nông phu, cha bệnh chết, chỉ còn hắn và mẹ bị mù.”
Vân Lang lấy ra từ trong ống tay áo một miếng gỗ:” Có biết thứ gì đây không?”
Mao Hài nhận lấy quan sát, hết sờ lại hà hơi chùi lên, chỉ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng phát tán ra, ngờ vực:” Đây hẳn là thứ tốt.”
“ Thưởng cho ngươi đấy.”