Mao Hài còn tưởng có chuyện gì, không ngờ lại được thưởng, cười hì hì:” Tạ ơn hầu gia, tương lai cưới Trương đại nữ, tiểu nhân sẽ dùng làm sính lễ, nhất định đám nhà quê phải giật mình.”
Vân Lang hừ lạnh:” Còn mặt mũi nói người khác nhà quê, ngươi mãi mới nhận ra nó là đồ tốt chứ không phải miếng gỗ, Tôn Đại Dạng chỉ nhìn một cái là biết ngay rồi.”
Nụ cười của Mao Hài lập tức đông cứng trên môi:” Vậy là hắn không nói thật.”
“ Có phải hắn là kẻ hiếu học lắm không?”
Mao Hài vỗ đầu liên hồi:” Sơ xuất, sơ xuất quá, hắn học thật sự quá nhanh, viết chữ cũng quá đẹp, tiểu nhân còn khen hắn.”
“ Người mẹ mù thì sao?” Vân Lang nhíu mày, lúc này mù thật hay mù giả cũng khó nói rồi, nếu là giả có khi là nhân vật khó chơi hơn:
“ Rất ít nói ạ, Tôn Đại Dạng chỉ nói mẹ hắn ăn nói vụng về ... Tiểu nhân quá sơ xuất rồi, không rào kín nhà, để sói mò vào rồi.”
Mao Hài mặt đanh lại, lấy miếng gỗ ra đặt lên bàn, thấy không mặt mũi nào nhận thưởng nữa:
“ Vì ngươi coi ai cũng là người tốt nên không đề phòng, chuyện này không sai, trước kia các ngươi vào nhà, ta cũng không hỏi han gì cả. Nhưng nhà ta bây giờ không giống trước kia nữa rồi, có lang sói nhòm ngó muốn lẻn vào nhà, thế thì đuổi chúng đi là xong, sau này chú ý hơn là được.” Vân Lang vẫn đem miếng gỗ đưa cho Mao Hài, sau đó đuổi hắn xéo đi làm việc:
Tránh gây chú ý làm bứt giây động rừng, tiếp đó Vân Lang lần lượt gọi Lương Ông, Lưu Bà vào nói chuyện tình hình không khả quan, nhiều điểm đáng nghi, đối phương không phải chỉ lảng vảng ở quanh nữa, thẩm thấu vào nhà không ít rồi.
Vân gia có một tàng thư lâu vô cùng lớn, chỉ cần người Vân gia đều có thể vào lấy sách xem, Vân Lang không hứng thú tích góp gia sản, ngược lại ở đâu có sách quý là y tìm cách có cho được.
Tàng thư lâu liền kề với phòng trà, Vân Lang giao cả hai nơi này cho hai ca cơ lưu lạc quản lý.
Nhân khẩu Vân gia ngày một đông, phòng trà và tàng thư lâu cũng ngày một nhiều người ghé thăm, hai ca cơ rất phấn chấn.
Chỉ là một trong hai người yêu đương rồi, đối tượng là một người đọc sách nương nhờ Vân gia, vừa dạy học vừa kiếm cơ hội làm quan.
Liên Tiệp lân la tới phòng trà một hồi liền phát hiện vấn đề, gia nô muốn yêu đương phải được gia chủ đồng ý, tự ý có tình cảm với nhau là phạm vào gia pháp.
Có điều cái gia pháp này xưa nay chẳng có tác dụng, Vân Lang không đi quản ai thích ai, ai gả cho ai, chỉ cần hai bên đều không có ý kiến, Vân Lang cũng vui vẻ thấy họ tới với nhau.
Yêu đương không phải vấn đề, nhưng lén lút lấy sách gia chủ không cho phép truyền ra ngoài, đưa cho người khác thì có vấn đề rồi. Bất kể là người đọc sách kia tha thiết cầu học hay ca cơ kia đầu óc mê muội thì đó không phải là chuyện họ được làm.
Chuyện này càng phiền.
Vân Lang không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà nhà mình đã thủng lỗ chỗ như thế.
Bắt gian tặc quan trọng, tuy thế không có nghĩa là gác hết mọi chuyện lại được, việc cần làm vẫn phải làm.
Đám công tượng làm giấy do Bình Già mang về biểu diễn toàn bộ quy trình làm giấy cho Vân Lang xem.
Tên đại tượng hết sức cao ngạo, còn rất biết dấu nghề, che dấu được khâu quan trọng nhất để làm giấy.
Vân Lang chỉ được xem họ ngâm cái lưới cá vào nước, sau đó mang vào rừng, sau đó mang về một đống bột, cuối cùng ngâm vào nước, rồi rửa, lọc, cứ thế lặp đi lặp lại ... Cuối cùng đòi y năm đĩnh hoàng kim.
Suốt cả quá trình Vân Lang xem rất chăm chú, không bình luận gì cả, đợi khi đại tượng đòi tiền thì y đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà, ngay cả xe ngựa cũng không cấp, hết sức vô nhân tính.
Không phải Vân Lang ỷ thế khinh người, mà tên công tượng này hành vi không đúng, che giấu kỹ thuật chưa nói, ngang nhiên yêu cầu 5 đĩnh hoàng kim.
Công tượng không dùng hoàng kim được, thứ này với họ vô tác dụng, chỉ có huân quý với cự cổ giao dịch lượng hàng hóa lớn mới dùng hoàng kim. Hoàng kim trong tay công tượng không phải tài phú, mà là tử thần đòi mạng.
Nhìn đám công tượng vẻ mặt đầy trào phúng rời Vân thị, Vân Lang đoán chừng cách đó rất xa, có lẽ có vài tên huân quý đang uống rượu ăn mừng, cùng chế nhạo hành vi ngu xuẩn của y.
Dù chỉ học được thứ kỹ thuật tàn khuyết, Vân thị bắt đầu xây dựng xưởng ở mảnh đất cao bên Vị Thủy, xưởng này bề ngoài không khác gì xưởng làm giấy bên ngoài, nhưng quy mô thì lớn hơn gấp nhiều lần.
Nhân lúc Vị Thủy ít nước đào kênh, sau đó dùng đá lớn kè chặt, mùa xuân nước Vị Thủy dâng lên sẽ chảy vào kênh, làm xoay thủy xa cung cấp nước cho xưởng.
Làm giấy cần rất nhiều nước.
Để thuận tiện cho việc đun nóng bột giấy, còn dựng cả lò lớn.
Đang mùa đông mà Vân gia huy động lượng lớn gia phó dựng xưởng làm giấy, tuy chỉ bằng đất với gỗ, nhưng quy lớn cực lớn khiến những kẻ chuẩn bị xem trò cười cũng chột dạ.
Vân gia đầu tư lớn như thế, nếu như thất bại, bọn họ là những người ngầm giật dây, mua chuộc công tượng che giấu quy trình, chắc chắn kết mối thù không dễ dàng bỏ qua.
Thế là đám công tượng tham lam vốn còn chưa kịp đợi nhìn Vân gia thất bại đã vội vàng đưa cả nhà bỏ trốn rồi, tránh bị trả thù.
Những kẻ vốn lượn lờ gần Vân gia cũng giảm đi không ít.
Ngay cả tên Tôn Đại Dạng kia chưa đợi Mao Hài ra tay đã lấy cớ là tìm được một huynh đệ của mẫu thân để nương nhờ, đem tiền bán thân, với nửa năm tiền lương dâng cả lên, chỉ mong có được tự do trở lại.
Phó dịch ở Vân gia muốn có được tự do rất dễ, chỉ cần khi ở Vân gia tạo ra được lợi ích lớn hơn tiền bán thân, sau đó xin phép, Vân Lang chưa bao giờ không đồng ý.
Lần này Tôn Đại Dạng vô cùng thất vọng, Mao Hài lờ yêu cầu của hắn, thậm chí không báo cáo với gia chủ đã từ chối, đề phòng hắn đào tẩu, còn còng chân hắn lại.
Tôn Đại Dạng thông minh, ngay lập tức đem những điều mình biết khai hết ra, chỉ xin tha chết. Toàn bộ phó dịch Vân gia chưa từng có ai bị đeo thứ này, dù phạm lỗi nặng đến mấy cũng không bị đối đãi như thế, Tôn Đại Dạng là người đầu tiên.
Sử sách có lẽ ghi chép một hai chuyện quan thanh liêm minh oan cho nô phó, đúng là có, nhưng suốt hai nghìn năm lịch sử chỉ có một hai vụ thôi. Hơn nữa còn là do có bối cảnh lớn thúc đẩy quan viên làm thế chứ không đơn thuần bênh vực gia phó, đây tuyệt đối không phải chuyện phổ biến.
Vì thế Vân Lang có giết Tôn Đại Dạng cũng chẳng cần lý do gì.
Phó dịch mới đầu rất sợ mình cũng gặp phải vận mệnh đó, giữa mà đông cũng làm việc vô cùng cật lực, đến khi được cho biết người kia là nội gián do người ta phái tới mới yên tâm.
Trong cái thế giời phổ biến coi trọng trung hiếu tiết nghĩa ấy, gian tế là một loại người bị khinh bỉ nhất, Tôn Đại Dạng trước đó vốn dựa vào chăm chỉ, khéo mồm, rất được lòng phó dịch Vân gia, giờ người ta nhìn thấy hắn nhổ nước bọt xuống đất là nhẹ, nhiều người nhổ thẳng nước bọt vào mặt.
Không bị đánh đập tra khảo, không bị bỏ đói, cuộc sống của hắn thoáng cái không khác gì địa ngục.