“ Bẩm hầu gia, để Tôn Đại Dạng sống không phải vì tiểu nhân từ, mà vì lão phụ mù mắt của hắn không có chỗ an bài.” Mao Hài tới báo cáo kết quả xử lý của mình:” Tuy nói rằng ném bà ta ra đường hay đưa lên quan đều không phải quá đáng, nhưng tiểu nhân cho rằng, để hắn sống nuôi mẹ hắn càng tốt hơn. Đợi mẹ hắn chết rồi, giết hắn cũng không muộn.”
Vân Lang thấy Mao Hài xử trí như vậy là hợp lý rồi, một tên gian tế bị vạch trần thân phận thì không còn đáng sợ. Bà già kia mù thật, Tôn Đại Dạng lừa lão phụ ăn mày mù đó, nói là muốn nuôi bà ta, chăm sóc tới chết rồi để tang cho bà ta, nên bà ta mới theo hắn tới lừa Vân gia.
Lão phụ đó đã chẳng có gì để mất rồi, trừng phạt vô nghĩa, trong trường hợp đó giám thị Tôn Đại Dạng thực hiện lời hứa là sự trừng phạt đích đáng.
Vân Lang được Mao Hài gợi ý, cũng xử lý tương tự với tên Sơn Đông thư sinh Viên Vũ Nhất, dưới sự chứng kiến của y, hắn phải từ bỏ nguyên phối ở Sơn Đông, từ bỏ cha mẹ đã khổ cực nuôi hắn ăn học, lấy hình thức ở rể cưới ca cơ Vân gia.
Với người đọc sách mà nói, không có sự trừng phạt nào lớn hơn nữa, ở rể, tức là hắn hết đường làm quan ở Đại Hán.
Đêm động phòng hoa chúc, Viên Vũ Nhất uống say bất tỉnh nhân sự, luôn miệng lẩm bẩm:” Hết rồi, hết rồi.”
Trên hôn lễ của Viên Vũ Nhất, Liên Tiệp biểu diễn xiếc, được tất cả mọi người hoan hô, thành người được hoan nghênh nhất Vân gia.
Hà Sầu Hữu sau khi xoa bóp gân cốt cho Vân Âm và Hoắc Quang, gần như kiệt sức ngồi xuống nhận chén trà sâm nóng hổi của Vân Lang.
Hai đứa bé đã quen dần với đau đớn, giờ còn có thể tự ngồi dậy đi theo Hồng Tụ và Tiểu Trùng tắm rửa.
“ Giết Viên Vũ Nhất đi, ngươi trừng phạt hắn như thế là quá tàn khốc.” Hà Sầu Hữu uống trà xong ngồi điều tức một lúc đã hồng hào trở lại, nói:
Vân Lang phe phẩy quạt:” Vì sao ông không bảo ta bỏ qua cho Tôn Đại Dạng? Chỉ vì Viên Vũ Nhất biết chữ à?”
Hà Sầu Hữu ngạc nhiên:” Ngươi cũng là người đọc sách, chẳng lẽ không thấy chà đạp một người đọc sách như thế là quá đáng.”
Vân Lang lạnh lùng nói:” Đợi ta làm ra giấy rồi thì người đọc sách còn nhiều hơn chó. Ngoài ra nếu hắn đã là người đọc sách nên có tôn nghiêm của người đọc sách, tự hắn vứt bỏ tôn nghiêm, làm sao trách ta sử phạt nặng. Đừng nghĩ ta xử phạt như thế là coi thường người đọc sách, mà là ta yêu cầu họ càng cao hơn.”
Hà Sầu Hữu nghiêm khắc cảnh báo:” Lão sư, đồng môn, thậm chí người đọc sách khác sẽ không nhìn hắn chịu nhục như vậy đâu. Ngươi nên biết, quần thể người đọc sách là phiền toái nhất, đó là đám người không sợ chết, đừng gây sự với chúng.”
Vân Lang nheo mắt lại:” Thế sao, quả phụ Vân thị nhiều lắm, nếu có trăm người đọc sách tới ở rể, ta càng vui. Ta nghĩ nếu lấy được người đọc sách làm trượng phu, phó phụ trong nhà sẽ không có ý kiến gì đâu, vài người có tuổi rồi, ta sẽ kết hợp cho họ vài người đọc sách trẻ trung một chút cho cân bằng ...”
Hà Sầu Hữu suýt ngọng luôn:” Ngươi, ngươi điên à, như thế sẽ đắc tội với toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ.”
Vân Lang cười cuồng ngạo:” Ha ha ha, chỉ cần ta làm ra giấy, người đọc sách thiên hạ coi ta như tổ tông, ta có thể nói những kẻ kia thành ngăn cản ta làm giấy. Khi đó bọn chúng tha hồ vui vẻ làm chuế tế ở Vân thị, đi lao dịch, tuất biên, để nông hộ thật thà tiếp tục ở nhà làm ruộng, chiếu có thê nhi, ha ha ha.”
“Nếu chúng định dựa vào ba tấc lưỡi, dẫn dắt dư luận chống lại Vân gia, ta sẽ cho chúng biết lực lượng dư luận của nhà ta đáng sợ thế nào.”
Đông Phương Sóc thì cho rằng gia pháp của Vân gia là hoàn mỹ.
Vì cách làm này kiêm cố cả tình người lẫn lễ pháp, thỏa mãn yêu cầu của đám nội gián, còn để chúng sống trong hoàn cảnh yên ổn để trả giá cho hành vi của mình, mà không hề đổ máu, không có thứ gia pháp nào tinh hoa hơn nữa.
Tư Mã Thiên càng thêm tán thưởng gia pháp Vân thị - Từ sau khi hắn tự mình làm ra ít giấy trắng ở phạm vi nhỏ, dù Vân Lang có tạo phản thì hắn cũng tán thưởng, hắn chỉ phụ trách chép sử thôi, người hiểu thấu cả ngàn năm thay triều đổi đại như hắn, Tần hay Hán hoặc gì cũng thế, chẳng có gì bằng được năm mươi trang giấy trên bàn hắn bây giờ.
Chết người nhất là Vân Lang còn dùng con dấu biểu diễn, chứng minh một cuốn sách có thể sao chép mà không cần viết lại từng chữ, hắn khóc luôn tại chỗ ...
Điều này chứng minh suy nghĩ của Vân Lang, chỉ cần y làm ra giấy, người đọc sách làm sao dám hận y.
Từ khi Vân Lang lớn tiếng dùng quả phụ trong nhà uy hiếp đám người đọc sách, không có người đọc sách nào trong dám tới Vân thị gây sự.
Người đọc sách sợ nhất là có dính líu tới những chuyện liên quan tới danh tiết, mà quả phụ lại là trung tâm của lời đồn đại, cho dù bọn họ không làm gì, ngoài phố phương cũng sẽ truyền đi những câu chuyện ướt át nhất, đó là món khoái khẩu của người Hán rồi.
Giờ cảnh cáo đã đưa ra, phàm là có người đọc sách tới Vân gia, mọi người sẽ không cho rằng mục đích của hắn là cứu viện Viên Vũ Nhất nữa, mà là nhắm vào những quả phụ thiên kiều bá mị của Vân gia.
Chủ ý Lưu Bà đưa ra.
Do Vân Lang chấp hành.
Được Bình Già phát tán.
Vũ lực của Vân gia không đáng một xu, nhưng quả phụ Vân thị nổi tiếng cường đại.
Năm sáu năm qua, Vân gia chẳng làm gì khác, chỉ sản xuất ra một đống quả phụ giàu có.
Những phụ nhân năm xưa quần áo lam lũ không ai ngó ngàng, nay thành những phụ nhân được hoan nghênh nhất một dải Trường An. Bản thân bọn họ vốn có tiền, có tiền rồi là lưng rất cứng, mặc dù là phó phụ Vân thị, nhưng sớm lập hộ tịch cho con cái, chính họ làm chưởng môn nhân trong nhà.
Một hai phó phụ giàu có chưa là gì, nhưng có tới bảy tám trăm quả phụ giàu có thì thành sự kiện cực lớn, cũng là lực lượng kinh khủng.
Khi bọn họ cầm túi tiền đi bố trí điền sản cho con cái, đám thương cổ phải cúi mình.
Khi bọn họ nộp thuế không thiếu một đồng cho con mình, đám thuế lại hung hăng thành thói cũng phải nhũn ra gọi một câu "đại nương tử".
Khi bọn họ kết đội đi tới thị tập, đám lãng tử phong lưu thiếu tiền dùng mọi thủ đoạn lấy lòng bọn họ.
Và khi một tin đồn lan truyền trong số bọn họ, thì sức bùng nổ của nó thật kinh người, ví như Trường An tưng bừng đồn đại có người đọc sách cùng đường lén lút nhờ mai mối quả phụ Vân thị, hi vọng cưới họ về, để phụ nhân giàu có đó nuôi mình đọc sách ...
“ Phì! Đê tiện.”
A Kiều hướng về phía Vân gia nhổ một bãi nước bọt, còn Lưu Triệt nghe Đại Trường Thu bẩm báo xong thì cười ngã lăn ra giường gấm, không ngồi dậy nổi.
“ Quả phụ với thư sinh, thế mà mà … y cũng nghĩ ra được.”
Lưu Triệt dùng ống tay áo lao nước mắt, A Kiều hết hồn phải vuốt lưng cho hắn:” Bệ hạ còn cười được, làm thế không ổn chút nào, người đọc sách xưa nay luôn đặt khí tiết lên hàng đầu, nếu …”
“ Ha ha ha, thư sinh với quả phụ ... Nàng, đừng, đừng nói nữa ... trẫm cười chết mất, y đúng là … chuyên làm những việc không theo lẽ thường mà ... ha ha ha …”
A Kiều và Đại Trường Thu lo lắng nhìn hoàng đế cười tới mức ho liên hồi, cười tới co giật, nhất thời không biết phải làm thế nào, còn phải gọi cả y giả tới đề phòng vạn nhất.
Lưu Triệt cười rất lâu, sau đó ngồi thẳng lưng lên mặt nghiêm túc nói:” Nàng bảo xem, trẫm có nên phái vài kẻ không nghe lời, thích rao giảng đạo đức với trẫm tới Vân thị không? … Tới lúc đó …”
Còn chưa dứt lời đã không chịu nổi chính ý tưởng hoang đường của bản thân, ngã lăn ra cười tiếp.
Chuyện này làm long nhan vui vẻ suốt cả một ngày, vui quá mức suýt xảy ra chuyện.