Tào Tương sau khi nghe cách làm của Vân Lang thì cưỡi ngựa chạy suốt cả ngày tới Vân thị để xem mặt tên người đọc sách đáng thương sắp nổi tiếng thiên hạ kia. Đồng thời nghiên cứu xem có nên học tập hay không, vì sau khi sản nghiệp của hắn trở nên gần giống Vân thị, cũng thu nhận không ít phụ nhân trẻ nhỏ không nhà để về.
“ Không ổn, Vân thị ta là gia tộc nhỏ mới lên, dùng thủ đoạn chua ngoa này không ai nói được gì, Bình Dương hầu phủ của ngươi đã là quý tộc lâu đời rồi, ngươi dám nhét quả phụ cho người đọc sách, người ta liền dám nhận, xem rốt cuộc ai mất mặt.” Vân Lang vội can ngăn:
Tào Tương đối với việc mình không thể dùng thủ đoạn thú vị như vậy mà tiếc nuối, có điều trước tiên xem giấy làm ra được mới là nguyên nhân trọng yếu nhất.
“ Mẹ ta hiện giờ không tiện tới Vân thị, nhưng bảo ta chuyển lời, chúng ta không được độc chiếm sản nghiệp này, ít nhất phải chia cho bệ hạ năm thành.”
Vân Lang không muốn chia cho Lưu Triệt dù chỉ nửa thành, song cũng hiểu hắn sẽ không cho phép thứ công cụ quyền lực như vậy ở trong tay người khác, triều đình cũng không cho. Dù sao thì chuyện này một khi thịnh hành, toàn bộ thẻ sách thiên hạ sẽ phải chuyển đổi sang giấy, đây có thể nói là biến hóa nghiêng trời lệch đất. Vấn đề bây giờ là làm sao tối ưu hóa lợi ích chứ không phải giữ rịt lấy nó.
Tào Tương tiếp tục hiến kế:” Chúng ta lấy xưởng giấy yêu cầu bệ hạ quyền khống chế Thượng Lâm Uyển.”
Vân Lang phủ quyết:” Không hay, chúng ta tất nhiên sẽ thỉnh công, nhưng không để lẫn lộn công việc vào, bệ hạ cũng tận lực rồi, nếu không có hoàng thái hậu ngăn cản thì đã không có lắm rắc rối như thế.”
“ Ta đùa chút thôi mà, bệ hạ làm gì được chứ, chẳng lẽ trở mặt với hoàng thái hậu, huống hồ công lớn như thế đổi lấy mỗi Thượng Lâm Uyển thì quá ít.” Tào Tương thở dài sườn sượt:” Ngươi không biết, thời gian qua ta ở Trường An bị trêu chọc thảm, hai hầu gia sáu vạn mẫu đất, thật mất mặt.”
“ Chuyện đã thành như thế rồi còn cách nào nữa đâu, đừng thoái chí, chúng ta càng phải làm tốt, như thế mới có cơ hội cười lại vào mặt chúng.” Vân Lang trải qua chuyện này dễ dàng hơn, quan hệ của y không phức tạp như Tào Tương, vỗ vai hắn:” Phấn chấn lên.”
“ Thì biết làm sao.” Tào Tương gật đầu, lấy trong lòng ra một tờ giấy xám xì, cẩn thận lau nước trên bàn, trải tờ giấy ra, đây là thành quả hiện giờ của Tư Mã Thiên, vẫn còn xa mới đạt yêu cầu của Vân Lang:
Vân Lang cũng trẫm mặc một lúc, chợt hỏi:” A Tương, hầu gia thực sự phải làm sao, thành hầu gia rồi ta mới nhận ra làm hầu gia cũng không phải đơn giản.”
Đây là chuyện Tào Tương rất thích, còn vờ vịt gãi đầu:” Để ta nghĩ xem nào, ài, khó nói lắm, vì ta sinh ra đã là hầu gia rồi, ngay cả phó dịch nhà ta đều quen là người hầu phủ, ngươi biết đấy lão tổ tông nhà ta đã là hầu gia, Bình Dương huyện còn được gọi là hầu quốc của Tào gia ...”
Vân Lang lại thở dài, xem ra phải trông vào mình thôi.
Bên cạnh rừng thông đen giữa Vân gia có một dòng nước trong vắt ở dưới gốc cây thông cổ thụ ngày đêm chảy không ngừng, xung quanh mắt suối đó là băng lăng trắng muốt, nước suối tràn qua đê băng, chảy xuống tụ lại thành một ao nước sâu.
Trên ao nước có làn sương mù mỏng manh, trông hết sức thần bí.
Lý Cảm ném muôi gỗ đi, dùng tây vốc nước uống, vừa mới vận động mạnh, uống nước lạnh vào làm hắn ho khù khụ liền hồi. Có điều hắn vẫn tiếp tục uống, vừa mới đầu không quen, lát sau thấy quen, thân là dũng sĩ, nếu chút lạnh cũng không hàng phục được thì quá mức mất mặt.
Tiếng ho của hắn thu hút những người khác, quay đầu nhìn hắn như nhìn tên ngốc.
“ Uống nước lạnh rất thích.” Lý Cảm lúng túng giải thích với Vân Lang, còn cười nịnh:
Vân Lang không cười, mặt lạnh tanh:” Sau này chết thì đừng trách ta không nói trước.”
“ Vừa rồi khát quá thôi, sau này không dám nữa.” Đối diện với bộ mặt người chết của Vân Lang, Lý Cảm nhanh chóng nhận sai, nếu không sẽ rất rầy rà:
Tào Tương bê một thùng bột gỗ đặt bên cạnh Lý Cảm:” Nào đại lực sĩ, tiếp tục làm việc đi, số bột gỗ này cần đập nát.”
Hoắc Khứ Bệnh cởi áo ném cho Lý Cảm:” Thôi nghỉ đi, việc này không thể chỉ dùng sức mạnh, để ta làm.”
Nói rồi đổ bột gỗ vào cối đá, một tay dùng chùy gỗ, hít hơi đập từng chùy một.
Triệu Phá Nô hét một tiếng lấy sức, đem bột gỗ đã được đập sẵn rửa trong rãnh nước bằng đá, sau đó mở van nước, nhìn nước đục chảy theo lỗ thoát nước.
Công đoạn này tiến hành cho tới khi bột gỗ màu vàng nâu biến thành màu trắng mới đổ bột gỗ vào một rãnh nước khác rồi cho vào nồi lớn để đun.
Vân Lang và Tào Tương mỗi người cầm một đầu tấm lưới làm bằng sa mỏng, đặt lưới vào nước múc, sau đó nâng nó tới một cái tấm gỗ mịn, chùm lên đó, rồi cẩn thận nâng lên, tách bột gỗ trắng khỏi lưới sa, sau đó trên tấm ván gỗ liền có thêm lớp váng mỏng.
Nửa ngày nhanh trong qua đi, trên những tấm ván gỗ được gió ấm từ suối nước nóng thổi tới dính đầy tờ giấy rộng nửa xích, rộng bốn xích.
Đợi tờ giấy cuối cùng dán lên ván gỗ thì tờ giấy đầu tiên đã khô.
Hoắc Khứ Bệnh lau mồ hôi, hết sức khẽ khàng bóc tờ giấy ra, khẽ giũ một cái, cười:” Vẫn tốt như cũ.”
Lý Cảm dùng dao cắt dáy cắt toàn bộ phần riềm lem nhem đi, liền có được số giấy chỉnh tề, hơn hai trăm tờ giấy đặt trên bàn thành cả chồng dày, ai cũng có cảm giác thành tựu.
Đến người từng dùng giấy vệ sinh cũng tốt hơn thế này trăm lần như Vân Lan mà nhìn đống giấy trắng ngà ngà, vừa dày lại còn hơi ram ráp cũng si mê. Con bà nó, đây là thành tựu sáu năm nghiền ngẫm của y rồi, ai ngờ làm ra thứ đơn giản khiến người ta xúc động như vậy.
Vân Lang chỉ có thể làm tới mức này thôi, sau này chắc chắn đợi thợ tay nghề tốt hơn, sẽ dần dần mày mò tiến bộ.
Ai cũng muốn viết thử cái gì lên đó, nhưng loại chuyện việc này căn bản không tới lượt đám Vân Lang. Tư Mã Thiên đã đợi lâu rồi, hắn thậm chí trích Lý Cảm cắt giấy lãng phí quá nhiều, làm gì có chuyện để thứ giấy quý báu này cho kẻ khác viết linh tinh lên.
“ Nếu viết chữ nhỏ một chút, một tờ giấy viết được nghìn chữ, hai trăm tờ giấy là .... là bằng cả xe chữ rồi, một mình ta có thể mang theo người.” Tư Mã Thiên vuốt ve đống giấy nói như si dại:
Mấy người Hoắc Khứ Bệnh sở dĩ làm việc này là vì bọn họ rất muốn lấy ít giấy về khoe khoang.
Hoắc Khứ Bệnh lấy từ y phục treo trên cây ra một tấm lụa lớn, cẩn thận trải trên bàn, sau đó lấy giấy thuộc về mình cẩn thận cuộn vào, vẫy tay:” Đi đây!”
Tào Tương trợn mắt:” Cứ thế là đi à?”
Hoắc Khứ Bệnh giơ số giấy lên, tên này làm việc cực kỳ có tính mục đích:” Vật tới tay rồi còn ở lại làm gì, ngươi định bắt ta đập bột giấy cả ngày chắc?”
“ Đúng là đồ máu lạnh.” Tào Tương học từ mới này của Vân Lang, rất thích áp dụng lên Hoắc Khứ Bệnh:
“ Hắc, ta cũng đi đây, mang về khoe bà nương, nếu có kẻ ý đồ với bí phương cứ gọi một câu, huynh đệ bọn ta tới chém chúng làm đôi.” Lý Cảm cũng lấy xong phần của mình, còn có lương tâm nói được một câu, sau đó hí hừng cùng đám Triệu Phá Nô, Tạ Ninh bỏ đi.
Tư Mã Thiên mắt nhìn đám Hoắc Khứ Bệnh hí hửng mang giấy đi như đồ chơi sắc mặt mỗi lúc một thêm âm trầm, thứ này không thể để nắm trong tay huân quý, mà muốn cả thiên hạ đều biết, ai ai cũng làm,.
Đám huân quý đã nắm quá nhiều tài nguyên rồi, không thể để chúng có thêm thứ ưu việt như giấy, không thể để huân quý dùng giấy tiện lợi, còn bách tính dùng thẻ tre bất tiện, phải phổ biến ra thiên hạ, như thế sẽ thay đổi chuyện kiến thức nắm giữ trong môn phiệt.
Chuyện này quá lớn, một khi hoàng đế và triều đình xen vào sẽ biến vị ngay.
Tư Mã Thiên đột nhiên lẩm bẩm:” Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi.”
Vân Lang nghe câu này nghĩ ra lời giải thích khác:” Khi ta học câu này, tựa hồ không giống ngươi học đâu, phải là, dân khả sử - do chi, bất khả sử - tri chi.”
(*) Đại ý là với người dân nên để họ noi theo (việc hay), không thể ép buộc. Tư tưởng nhân trị của Khổng Tử. Khi tách câu ra thì lại kiểu biến thành dân mà sai bảo được tùy họ, không sai bảo được thì cai trị … hoặc ít nhất mình đoán thế.
Mấy cái sách cổ này viết 3 chữ có khi chú giải 3 trang, đến chuyên gia còn chửi nhau suốt ngày không ai phục ai nữa là.