Hai cung nhân trải một tờ giấy trên chiếc bàn dài, Lưu Triệt đưa tay vuốt nhè nhẹ lên bề mặt tờ giấy trắng ngà, vuốt thật phẳng phiu rồi tay phải cầm bút, chấm đẫm mực, bắt đầu viết chữ trên đó, nét mặt hết sức chăm chú, từng nét chữ, từng chữ đều viết rất chậm, mất một tuần trà mới gác bút lông hoan hỉ nhìn tác phẩm của mình.
Vân Lang, Tào Tương ở bên cạnh vươn dài cổ ra nhìn, Lưu Triệt thấy họ vất vả, sai cung nhân trải giơ tờ giấy lên.
Té ra là bài Đại phong ca của Lưu Bang.
Đại phong khởi hề vân phi dương,
Uy gia hải nội hề quy cố hương,
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương
Gió lớn nổi chừ, mây bay lên
Uy dâng toàn cõi hề, về cố hương
Làm sao tìm người giỏi hề, giữ bốn phương.
Chữ của Lưu Triệt không đẹp, ít nhất Vân Lang thấy bài thơ này dùng chữ cuồng thảo viết một cách phóng túng mới biểu đạt được hết ý nghĩa.
“ Năm xưa thái tổ cao hoàng đế công thành danh toại về quê, trước mặt hương thân phụ lão viết ba câu hùng văn này. Thái tổ gõ nhạc hát vang, quần thật phụ họa, ai nấy đều khóc chúc mừng ... Trẫm nhiều năm qua muốn lặp lại vinh quang tiên tổ.” Lưu Triệt nhìn hàng chữ lớn rõ ràng trên giấy mà nổi lên muốn vàn cảm khái, lần đầu tiên cảm giác cầm bút viết chữ sảng khoái như thế, không như viết chữ trên thẻ tre, chữ phải viết nhỏ đúng cỡ thẻ, vô cùng gò bó. Viết chữ trên giấy, cảm giác như được thỏa sức phóng ngựa trên thảo nguyên bao la, hào khí bừng bừng trong lòng, đặt bút xuống còn chút cảm giác chưa thỏa:” Vân Lang, bài ca này tặng ngươi, chỉ mong ngươi giữ được bản tâm, lập công cho Đại Hán, để trẫm sớm ngày đạt thành tâm nguyện. Ngươi đã làm xưởng giấy rồi, rất tốt, thực sự vô cùng tốt, đây là công lớn, đồng thời hẳn tốn kém không ít, trẫm cho ngươi được lợi, mỗi tháng giấy làm ra, trẫm mua bảy thành, ba thành cho ngươi bán, thu được bao nhiêu trẫm không hỏi.”
Vân Lang chắp tay:” Bẩm bệ hạ, giấy làm ra dù sao cũng sẽ kéo theo muôn vàn việc, từ điển tịch, hồ sơ, cùng với văn thư, tấu chương của bách quan. Bởi thế thần và Bình Dương hầu đã thảo luận cho rằng bệ hạ nên dùng ba thành giá gốc mua lấy chín phần sản lượng, thần chỉ cần một phần là đủ.”
Lưu Triệt hơi bất ngờ:” Suy nghĩ cho kỹ nhé, một khi trẫm hạ chỉ rồi là muốn hối cũng không được đâu.”
Vân Lang vái một cái thật sâu:” Mặc dù tổn thất thêm chút tiền bạc làm thần rất xót xa, nhưng ngủ ngon hơn.”
“ Muốn yên lòng để ngủ ngon à, có biết đó là yêu cầu xa xỉ nhất không, thôi được, hôm nay tâm tình trẫm rất tốt, cho ngươi toại nguyện.”
Rời khỏi Trường Môn cung, Vân Lang ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trời vạn dặm không bóng mây, mặt trời tòa nắng rực rỡ treo giữa tấm lụa xanh biếc, đúng là ngày tốt.
Lưu Triệt không chiếm lấy xưởng làm giấy, cũng không hạn chế Vân Lang làm giấy, đây là điểu hiếm có.
Chưa bao giờ nghĩ rằng miếng bánh lớn chính phủ mua sắm lại rơi lên đầu, lại nhìn tờ giấy trên tay, Vân Lang thừa nhận, Lưu Triệt đã cực kỳ khắc chế rồi.
Muốn khắc chế lòng tham là vô cùng khó khăn, ví như Vân Lang khi ôm Tống Kiều ngủ còn nghĩ tới cảnh Tô Trĩ ở bên cạnh, nếu đầu gối lên đùi Trác Cơ thì càng tốt.
Nữ nhi của A Kiều đã bắt đầu chập chững tập đi, được A Kiều dẫn tiểu nha đầu đi trên tấm thảm dày, hai mẹ con líu lo như chim chóc, khiến ngày mùa đông có thêm chút sức sống.
Thấy hai người Vân Lang đi tới, A Kiều giao công chúa cho cung nữ, vươn mình trong nắng, khoe thân hình mỹ hảo:” Không tệ, đúng là làm ra giấy thật rồi, cho ta một vạn cân đi.”
Tào Tương suýt vấp chân mình mà ngã:” Quý nhân, một vạn cân giấy thì phải làm những hai năm không nghỉ, một trăm cân là đủ dùng nhiều năm lắm rồi.”
“ Một trăm cân? Ta đã bao giờ dùng cái gì ít như thế?” Giọng A Kiều bắt đầu cao lên:” Một vạn cân, để sẵn trong kho, trời mới biết hai đứa các ngươi bị chặt đầu khi nào, hại ta không có giấy dùng.”
Tào Tương rất muốn giải thích cho A Kiều biết tỷ lệ hắn bị chặt đầu nó thấp thế nào, Vân Lang đã chắp tay mỉm cười:” Nương nương muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần trả giá gốc, hai huynh đệ thần không định dùng đồ văn bảo kiếm tiền, chỉ muốn làm ra giấy, thật nhiều giấy mà thôi.”
A Kiều liếc Vân Lang một cái, vỗ vỗ bầu ngực cao ngất của mình:” Hai ngươi đều là phú ông, tất nhiên là không bận tâm tới chút tiền đó.”
“ Huynh đệ thần dúng là không quan tâm tới lợi nhuận, nhưng mà nương nương cũng nhất định phải biết, lợi nhuận làm giấy rất lớn, chỉ cần một phân lợi, không tới một năm, gia sản sẽ tăng lên gấp đôi. Huynh đệ thần từ bò lợi nhận này không phải vì lợi ít hay có tâm tư khác.”
A Kiều phì cười, vươn ngón trỏ ra nâng cằm Vân Lang:” Càng nhìn càng vừa mắt.”
Tào Tương mặt co giật, hắn cảm thấy A Kiều nói đúng một nửa, bằng vào sự mập mờ giữa hai người này, Vân Lang chẳng biết khi nào sẽ bị chặt đầu, nếu để hoàng đế nhìn thấy thì mất ngay lập tức.
A Kiều cứ như đọc được suy nghĩ của người khác, nhìn ra ngay sắc mặt khác thường của Tào Tương, ngữ khí thay đổi hẳn:” Nhìn ngươi ta đã bóng dáng của mẹ ngươi, càng nhìn càng ghét, trông như con khỉ.”
“ Vậy thần là con khỉ đẹp nhất rồi.”
Dù sao Trường Bình là trưởng công chúa, hai người họ ném cho nhau bao nhiêu lời chướng tai cũng được, trước mặt người khác, A Kiều giữ tôn trọng nhất định, không tiếp tục vấn đề này nữa:” Chúng ta đều là người phú quý, tiền tài có nhiều hơn nữa cũng chỉ là thêm đống vật chết trong kho thôi, chuyện này các ngươi làm rất tốt. Thân là huân quý, no ấm rồi, kiều thê mỹ thiếp đủ rồi, nên suy nghĩ tới bách tính có cơm ăn hay không?”
“ Nếu bọn họ ăn không no, thiên hạ đại loạn, có bao nhiêu nhân vật cao cao tại thượng đều bị dẫm xuống bùn, kêu khóc chạy trốn, khi đó bao nhiêu tiền lương thành quân lương cho tặc nhân thôi.”
Vân Lang, Tào Tương cùng khom mình thi lễ:” Thần thụ giáo.”
“ Đạo lý này gần đây ta mới ngộ ra, quả phụ Vân thị ngươi giúp ta gợi mở rất nhiều, nếu Tào thị có thể giống Vân thị sinh ra nhiều quả phụ phú quý như thế, phát tiền cho họ để họ cũng được giàu có no ấm, khi xảy ra chuyện bọn họ tự phát bảo vệ ngươi, khiến ngươi yên lòng hưởng thụ phú quý. Có phải không Tương Nhi?”
Một câu Tương Nhi làm Tào Tương suýt bùng nổ, nhưng A Kiều quả thực có tư cách này, nàng là lão bà của cữu cữu hắn, nếu ở nhà bình dân, đúng lý hắn còn phải gọi một tiếng cữu mẫu, chắp tay nói:” Về thần sẽ làm, sẽ phát tiền cho phó dịch, chút tiền thôi mà, có đáng gì đâu.”
A Kiều gật đầu:” Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy, được rồi lời cần nói đã nói xong, đi làm việc đi, suốt ngày lờ đờ uể oải chẳng ra gì.”
Thấy A Kiều đi tìm khuê nữ chơi, Vân Lang và Tào Tương vội rời khỏi cái đầm rồng này.