Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 600 - Q4 - Chương 054: Vân Gia Sắp Phát Rồi.

Q4 - Chương 054: Vân gia sắp phát rồi. Q4 - Chương 054: Vân gia sắp phát rồi.

“ Này, vừa rồi ngươi đồng ý nhanh thế, cái tinh thần trước kia dụ người ta đánh bạc mưu toan cung vệ của người ta đâu?” Vân Lang hỏi:

Tào Tương cười khổ:” Vừa rồi bệ hạ đứng trên ban công nhìn, ngươi bảo ta làm sao được.”

Vân Lang hơi chột dạ:” Xa như vậy thì làm sao nghe thấy chúng ta nói gì?”

“ Không nghe thấy mới phiền, ai mà biết đó là ý của A Kiều hay bệ hạ ..” Tào Tương nhìn mặt Vân Lang chặn trước:” Đừng có đem Vân thị nát của ngươi so với nhà ta, gia phó nhà ngươi một nghìn là cùng, nhà ta riêng ở Trường An đã hơn hai nghìn phó dịch, chưa tính Thượng Lâm Uyển, Vũ Công, Dương Lăng. Ta nói có năm nghìn phó dịch ngươi tin không?”

“ Đó là vì Tào thị nhân đinh không vượng, nếu như ta có trăm huynh đệ như người ta, Tào thị đã chiếm cả một huyện. Ta sợ nhất là bệ hạ lệnh toàn bộ huân quý phát tiền công cho phó dịch, phó dịch do bọn ta mua về đã phải trả tiền rồi, thường ngày cho ăn, giờ còn phát tiền nữa là loạn quy tắc. Lúc đó mọi người thiệt hại, không giận bệ hạ đâu, mà sẽ đổ lên đầu ngươi, vì ngươi đầu têu.”

Vân Lang gãi đầu, trước kia là nhà bình thường làm gì cũng được, bây giờ là huân quý đỉnh cấp, quá lạc loài kết quả không hay:” Xem ra Vân thị làm loạn quy tắc rồi.”

“ Nói một lần nữa, đừng đem cái Vân thị nát của ngươi so với Tào thị bốn đời quan nội hầu, gần trăm năm qua, Tào thị không phải do một mình ta quyết được, vừa rồi chỉ ứng phó với A Kiều thôi. Tào gia không thể là nhà đầu tiên phát tiền cho phó dịch.”

Vân Lang nhìn ra Tào Tương rất phiền não, Vân gia tuy giàu có, nhưng so với Tào gia trăm nắm tích lũy vẫn còn kém xa.

Đó là chuyện duy nhất hắn có thể vênh mặt lên với Vân Lang, cho nên thành câu cửa miệng của hắn rồi.

Lúc này tháng hai vừa trôi qua, phó phụ của Vân thị liền bận rộn, lá dâu sắp nhú chồi, lúc này chuyện ấp trứng tằm cũng phải được lên kế hoạch.

Trứng tằm đặt dưới hầm sắp được lấy ra, đây là thời khắc Lưu Bà lo lắng nhất trong năm.

Lúc nào cần ấp trứng tằm là một chuyện cần kinh nghiệm và quyết đoán, một khi phán đoán sai, gặp phải đợt lạnh mùa xuân, khiến lá dâu chết hết, như vậy tằm vừa nở ra chết đói, cho dù không đói cũng phát triển không tốt, hỏng kế hoạch.

Bên cạnh suối nước nóng thông thường không có cây cỏ, Lưu Bà luôn muốn trồng dâu bên cạnh, thử nghiệm liền ba năm, năm nay vừa có chút hi vọng.

Vân Lang và Tào Tương trở về nhà đi qua mảnh ruộng dâu đó thì thấy Lưu Bà đang ăn thử lá dâu, liền đứng trên bờ ruộng hỏi:” Dâu đã đâm chồi chưa?”

Lưu Bà vội đứng thẳng lên đáp:” Đã có màu xanh rồi ạ, hầu gia vừa tới Trường Môn cung ạ?”

“ Ừ, vừa mới về.”

“ Hầu gia có nhìn thấy tằm bên đó không, nghe nói họ phơi trứng tằm ba ngày rồi.”

“ Ta không thấy, quản sự dâu tằm bên đó nhất định muốn so tài với ngươi đó, thời điểm này kế sách gì cũng dùng hết.” Vân Lang mỉm cười nói, đám người Trường Môn cung phần nào nhiễm tính chủ, không muốn thua người khác:

Lưu Bà tự tin vỗ ngực:” Lão bà tử không quan tâm tới hư danh, dù Trường Môn cung có nở tằm trước chúng ta mười ngày thì sao, lão bà tử thà đợi toàn bộ là non mọc ra mới nuôi tằm, sản nghiệp lớn thế này, đâu phải nhà có vài cái nong tằm bì được. Một khi xảy ra chuyện là đại sự cố.”

Tất nhiên Trường Môn cung không phải là chỉ có vài cái nong tằm, song Vân Lang không thể làm mất sĩ khí bên mình, giơ ngón cái lên:” Nhà ta hơn ở sản lượng, không đi tranh cái điềm lành người làm ra bó tơ đầu tiên gì đó, quản sự bên đó muốn thăng quan tới ngu người rồi mới làm thế. Vẫn là Lưu Bà hiểu lý lẽ, giao cho bà là ta yên tâm nhất.”

Được gia chủ khen Lưu Bà hớn hở, gương mặt béo tròn cười như hoa cúc nở, nay bà ta giàu có rồi, không bận tâm tới thưởng nữa, nhưng càng thêm coi trọng lời khen của gia chủ.

………. ……….

Đại phong khởi hề vân phi dương,

Uy gia hải nội hề quy cố hương,

An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương!

“ Đó là thành tựu cá nhân của Thái tổ Cao hoàng đế, mỗi đời đế vương của Đại Hán đều muốn vượt qua, nhưng luôn bị hào quang thái tổ che lấp. Bệ hạ luôn có hùng tâm vượt qua tổ tiên, nay Hung Nô không xâm phạm, từ khi tập kích Hữu Bắc Bình bị đánh lui, chỉ có thể rụt đầu ở Long Thành, ngày đêm kinh hoàng sợ quân ta đột nhiên đánh tới. Theo ý ta, Y Trật Tà rút lui về mạc bắc dưỡng sức là chuyện tất nhiên thôi.” Tạ Trường Xuyên vuốt râu ngắm nhìn thủ thư của hoàng đế, sau có còn hít sâu một hơi, tựa hồ có thêm sức sống vô hạn, miệng nói văng nước bọt:

Từ khi Vân gia có được tác phẩm thư pháp khai thiên ích địa của hoàng đế bệ hạ, Vân gia không ngừng có khách tới thăm.

Một là vì xem thủ thư của hoàng đế, hưởng sái chút vinh quang, hai là ăn một bữa, tắm một hồi sảng khoái, khi về còn kiếm được một hộp bánh ngọt, một cuộn giấy để đem đi khoe.

Nhất là đám lão tướng sắp rút lui khỏi tầm mắt người ta như Tạ Trường Xuyên càng thích tới Vân gia.

Bọn họ kỳ thực đều muốn tham quan xưởng giấy nhỏ bên trong rừng thông của Vân gia, chỉ là nhìn thấy Hà Sầu Hữu huấn luyện hai đứa bé trong đó, liền không có hứng trí nữa.

Vừa nhác thấy bóng người lạ, Đại Vương như ngọn lửa mờ lao ra khỏi rừng, ngửa cổ gầm một tiếng vang dội khiến cả đám lão tướng giật mình, song không tới mức quay đầu bỏ chạy. Không dọa được người ta, Đại vương cụt hứng chẳng thèm để ý tới họ nữa.

“ Chậc chậc, đây đúng là linh thú, vùng đất này của Vân gia địa linh nhân kiệt, bên kia Phú Quý huyện đã sắp thành thành trì, bên này có thú vương trông nhà, đúng là phúc.” Bùi Viêm là muốn vào rừng thông nhất, nhà ông ta chỉ có khuê nữ, nên không có cơ hội tham gia làm giấy với đám Tạ Ninh, cho nên càng ghen tỵ, càng tò mò về nơi làm ra thứ thần kỳ ấy.

Tạ Ninh hôm đó mang giấy về tuy khoe khoang một hồi tự tay làm giấy, nhưng không kể tình hình bên trong, bị truy hỏi còn nổi cáu, kết quả Lão Tạ đánh cho thằng con phản nghịch một trận nhớ đời.

Xưởng làm giấy càng thêm thần bí.

“ Đây là ngọn núi báu.” Một lão tướng đầu chỉ còn vài sợi tóc lưa thưa chỉ Thủy hoàng lăng lẻ loi đứng giữa vùng sơn dã, buông lời cảm khái:

Luận tới cảnh đẹp sơn thủy, nơi này ngoại trừ Ly Sơn hình dáng như thần mã đang chạy còn đáng xem, còn cây cối sông ngòi xung quanh thì cũng y như mọi nơi chẳng có gì đặc sắc. Thủy hoàng lăng là cái đồi đất cây cối thấp lè tè càng chẳng đáng kể, lão già nói thế chỉ muốn mượn cớ vào rừng thông thôi.

“ Kỳ thực trong xưởng toàn khổ lực làm việc, có gì đáng xem đâu. Mấy năm trước Vân gia học ẩn sĩ trồng ở sân ít hoa mai vàng, đang nở rộ, các vị tiền bối không bằng ra vườn ngồi, uống chén trà hoa mai.”

Thấy đám lão già cứ nhìn Thủy hoàng lăng, Vân Lang tim đập thon thót, chỉ muốn mau chóng đuổi họ đi:

Bùi Viêm nhìn phó phụ bận rộn ở sân phơi chép miệng:” Xem kìa phó phụ nhà người ta phốp pháp trắng trẻo, ngực nở mông tròn, nhìn mà đã con mắt, nếu chẳng phải lão phu già rồi, kiếm vài người về nhà đoán chừng phát tài không nhỏ.”

Lời của lão lưu manh có thể bỏ ngoài tai, nhưng Bùi Viêm không bỏ qua, kéo tay Vân Lang muốn tới xem quả phụ Vân gia lợi hại thế nào, dọa đám văn sĩ tránh mặt Vân gia.

Bình Luận (0)
Comment