Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 601 - Q4 - Chương 055: Nanh Vuốt Của Hoàng Đế.

Q4 - Chương 055: Nanh vuốt của hoàng đế. Q4 - Chương 055: Nanh vuốt của hoàng đế.

Lưu Bà đi qua nhìn thấy một đám lão tướng cũng không e sợ, tuy trên người họ còn sót lại nhiều dấu vết chiến trường, bà ta vẫn thi lễ vấn an trước.

“ Í, lão bà tử này không sợ chúng ta.” Một lão tướng mặt có vài vết đao chém cố tình dí mặt tới gần Lưu Bà, lấy làm lạ nói:

“ Chư vị đều là hảo hán từ chiến trường về, trong lòng lão phụ chỉ có khâm phục.” Lưu Bà đáp rất khéo:

Viên lão tướng chỉ còn nửa tay trái cười lớn:” Thật đấy, bà nương này to gan quá, chẳng sợ gì chúng ta.”

Tạ Trường Xuyên trừng mắt:” Các ngươi làm gì thế, Vân gia cũng là tướng môn, huyết chiến với Hung Nô không chỉ một lần, trong nhà thiếu lão binh sao. Chưa kể nghĩa nữ lão phu nay là tiểu thiếp của Vân hầu cũng là kỳ nữ tử, đám các ngươi chỉ cần không đầy một tuần hương là nha đầu đó xẻ thây moi ruột.”

Nhắc tới Tô Trĩ là cả đám bĩu môi, lão già không biết xấu hổ cứ một hai gọi người ta là nghĩa nữ, rõ ràng người ta đâu có thừa nhận.

Tuy bọn họ đều từng được Tô Trĩ điều trị cho, nhưng mà ai từng một lần nhìn thấy nàng đem một cái xác xẻ ra thành bảy tám mảnh đều có chút ám ảnh trong lòng.

Tức thì cả đám không dám quấy nhiễu quả phụ Vân thị nữa, ai mà biết cái nhà xuất thân sơn môn này còn có nhân vật kỳ dị gì, chưa kể còn có Hà Sầu Hữu, bọn họ kéo nhau về trạch viện, ở đó ăn uống là tốt nhất.

Đề tài nóng hồi nhất ở Trường An bây giờ chính là Vân thị đã làm ra giấy.

Những võ tướng này tuy chỉ biết ít văn mực thô thiển, thậm chí có người viết được mỗi cái tên mình, nhưng làm quan lâu, khứu giác chính trị rất mẫn cảm.

Vân gia sắp phát rồi.

Đó là đáp án mà bọn họ đều rất chắc chắn.

Tới Vân gia nhìn thấy thủ thư của hoàng đế, ai nấy đều tin tưởng điều này.

Nghe nói có rất nhiều kẻ đang nhòm ngó bí phương của Vân gia, lúc này đi dạo quanh Vân gia một vòng, nói vài câu không đau không ngứa, xem như đã thể hiện sự ủng hộ với Vân gia rồi.

Còn về phần giúp đỡ thêm thì phải xem Vân gia có thành ý lớn cỡ nào.

Đại gia tộc không thể dựa vào giao trình để duy trì, giao tình là thứ bình thường thì hữu dụng, lúc xảy ra chuyện thì vô dụng. Chỉ có các loại gắn kết lợi ích thì khi gặp họa mới đề phòng được người ta chỉ đứng ngoài khoanh tay xem náo nhiệt.

Vân gia không thể đứng một mình, cần có liên kết lợi ích đảm bảo tồn tại, thời gian qua Vân Lang sau khi ý thức được sự chuyển biến của Vân gia cũng muốn kiếm tìm thêm sợi dây gắn kết đó. Nhưng Vân Lang không có ý định lẫn lộn với những tướng lĩnh này, bọn họ đều là gia chủ đời đầu, đối nhân xử thế kém, căn cơ mỏng, nếu như có người mạo phạm phải người không nên mạo phạm, nguy cơ kéo tất cả chết chùm là rất cao.

Đậu Anh danh tiếng lẫy lừng bị tên đồng đội ngu như heo Quán Phu hại chết.

Một đoàn người vừa ăn vừa lấy rồi kéo nhau rời Vân gia, Vân Lang sai Lương Ông đóng đại môn lại, loại hoạt động xã giao vô nghĩa này gần đây có quá nhiều.

Trên Ly Sơn đã có bóng dáng mùa xuân, sáu vạn mẫu ruộng còn cần xử lý, Vân Lang muốn yên tĩnh vài ngày.

Nhưng sự đời nó là thế, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, xe ngựa của Công Tôn Hoằng xuất hiện trước cổng Vân gia.

Công Tôn Hoằng nối giận mà tới, chất vấn Vân Lang, trong tay có trọng bảo văn mặc, sao không cho ông ta biết, để Nho gia đem nó phổ biến ra thiên hạ.

Vân Lang nhắc tới chuyện hai lần tiến cung, Công Tôn Hoằng chỉ vẫy tay với mình, mỉm cười nói:” Mỗ hai lần muốn bái kiến tướng quốc, chỉ là tướng quốc xua tay từ chối, đành phải tự làm thôi.”

Công Tôn Hoằng trầm mặc hồi lâu rồi thở dài rời Vân gia, sau lần ông ta cùng Chủ Phụ Yển tới Vân gia, hai người vốn có cơ sở rất tốt để trở nên thân tình, nhưng từ khi ông ta lên làm tể tướng, muốn tỏ rõ lập trường tách bạch với huân quý nên không muốn qua lại thân thiết với Vân gia.

Hai lần từ chối Vân Lang bái kiến, vốn là đợi vị thế vững trãi rồi bù đắp lại sau, không ngờ lại để lỡ cơ hội quý giá rồi, quan hệ bất giác trở nên xa lạ.

Vân Lang đứng ở cửa tiễn đội xe của Công Tôn Hoằng đi, không biết lần sau gặp lại, hai bên sẽ thế nào.

Bạn thù, thù bạn, trên quan trường thay đổi trong chớp mắt.

Cái đầu Trương Thang từ trong ngòi nước nhô lên, trên đầu còn dính cỏ rác, được Vân Lang chỉ cho, đưa tay lấy xuống, ông ta đang đi thăm ruộng, nghe Công Tôn Hoằng tới vội vàng chạy về xem, không ngờ đối phương về nhanh thế:” Lão già cũng tới đòi bí phương à?”

“ Vâng, người ta vừa tới đã hỏi, vì sao không sớm đem bí phương làm giấy hiến lên.”

Tương Thang khinh bỉ:” Lão ta mà xứng sao?”

“ Cho nên ông ta tới nhà, chưa uống trà đã đi rồi.” Vân Lang cũng không trách người ta, mỗi người ở góc độ khác nhau thôi:

Trương Thang rất hài lòng với cách làm của Vân Lang:” Ta là nanh vuốt của thiên tử, ngươi nên nhớ như vậy.”

Vân Lang ngạc nhiên:” Lần đầu chúng ta gặp nhau, Trương công cũng nói câu này rồi mà, ngài là người đầu tiên công khai nói như thế.”

Trương Thang xua tay:” Nhầm rồi, ta không phải là người đầu tiên, nhưng chưa có ai quan chức địa vị lớn hơn ta từng nói câu này, cho nên nói ta là người đầu tiên nói ra cũng không sai. Lần này lão phu tới Vân gia không chỉ xem xét tình hình chuẩn bị xuân canh sắp tới, còn muốn nói câu đó lần nữa, ngươi nghe cho kỹ --- Ta --- Trương Thang, là nanh vuốt của hoàng đế.”

Vân Lang chắp tay một cái tỏ ý đã hiểu, ông ta muốn nói bản thân là thanh đao của hoàng đế, không có lập trường cá nhân, chỉ cần Vân gia đi theo hoàng đế, ông ta sẽ giúp Vân gia trừ bỏ phiền phức:” Ta muốn làm giấy, làm ruộng, muốn được yên tĩnh làm việc, phiền Trương công xua đuổi những kẻ gây phiền toái dùm.”

Trương Thang hài lòng cười ha hả:” Sẽ như ngươi mong muốn.”

Có Trương Thang công khai xuất hiện ở Vân gia, ngăn không ít người tới quấy rầy, nên khi Vân Lang thấy đất dưới chân bắt đầu mềm đi liền tới xem sáu vạn mẫu nông điền dưới chân Ly Sơn.

Đông Phương Sóc vài năm làm huyện lệnh có kinh nghiệm quản lý, làm việc đâu ra đó.

Lần trước đi qua đây thì vẫn là mảnh đất hoang vu, hơn một tháng không tới, đã được phân chia thành những khoảnh ruộng chỉnh tề. Vân Lang bóp một nắm đất, rất tốt, đây vốn là đất canh tác, để hoang mấy chục năm, đất đai càng trở nên màu mỡ.

“ Mảnh đất này đã được đốt hai lần, tưới nước hai lần, cày hai lần, cỏ dại trong đất đều bị nhổ cả rễ lên rồi. Hỏi thì lão nông nói đây là mảnh đất tốt, chỉ cần kênh dẫn được nước tới là có ngay sáu vạn mẫu đất thượng đẳng.” Đông Phương Sóc báo cáo vắn tắt:” Vân hầu, thế là hoàng thái hậu còn nể mặt ngài rồi, nếu mảnh đất bên sông, riêng rửa chua đã đủ mệt.”

“ Không phải nể mặt ta mà là nể mặt bệ hạ, nếu hoàng thái hậu và Thiếu giám phủ thực sự dám cấp cho ta mảnh đất phèn, họ mới là người gặp rắc rối.” Vân Lang bắc tay lên mắt, nhìn mãi mà không thấy điểm cuối:” Ta phải nói trước với ngươi, Vân thị cũng không có phép màu nào hết, kỳ thực chúng ta không thể cải biến nhiều đâu, dựa vào nông vụ trồng trọt, dựa vào nông vụ thu hoạch, trong đất mọc ra hoa màu thế nào chỉ có ông trời mới biết được. Điều chúng ta có thể làm là dùng kỹ thuật canh tác mới, nông cụ mới, điều phối nhân thủ hợp lý, tranh thủ dùng lượng nhân lực ít nhất để canh tác được nhiều đất nhất.”

“ Sáu vạn mẫu ruộng này tranh thủ trồng mạch sớm, sau đó trồng kê, ta muốn một năm hai vụ. Tranh thủ sớm trồng mạch, sau đó tròng kê, cải thảo.”

Đông Phương Sóc rất thất vọng, cảm thấy không đáng công:” Vì sao không trồng hoa màu mới trong vườn Vân gia?”

Bình Luận (0)
Comment