“ Đợt cây trồng đầu tiên ổn thỏa là hơn, chỉ cần thu hoạch đúng quy củ là thắng lợi rồi.” Vân Lang nói tới đó nhíu mày, cảnh tượng y ghét nhất ở Đại Hán này là nhìn thấy nông phu trần truồng làm ruộng, chính cái lần nhìn thấy một nông phụ co ro trong ruộng cắt bó kê cho mình mà y nảy sinh ý cải tạo thế giới này:
Không ngờ hôm nay trên mảnh ruộng của mình, y lại phải chứng kiến cảnh đó lần nữa, cả đám người trần truồng cả già lẫn trẻ, cả nam lẫn nữ, nhiều lắm chỉ có cái khăn vải quấn bên hông cầm nông cụ đi qua trước mặt y, sắc mặt mặt liền trở nên âm trầm:” Ta nhớ đã cấp tiền làm quần áo cho ngươi rồi.”
Đông Phương Sóc thấy giọng Vân Lang rất lạnh rối rít nói:” Hạ quan không tham ô, mỗi một đồng đều dùng làm y phục rồi, nhưng bọn họ không mặc. Bọn họ nam ra ruộng buổi sáng, nữ ra ruộng ban đêm, hạ quan mắng cho rồi, người ta vẫn không chịu mặc, không biết phải làm sao, đoán chừng sợ bẩn áo nên không mặc.”
Một đứa bé cởi chuồng chạy qua bên cạnh Vân Lang, trông có vẻ bận rộn lắm, thì ra nó chạy tới nhặt phân của ngựa du xuân cho vào giỏ.
Vân Lang quay đầu đi, cố gắng tránh nhìn đám người trần truồng kia:” Thói quen này không tốt, trước kia cung nô ở Thượng Lâm Uyển cũng không mặc quần áo, ta phải nỗ lực nhiều năm mới thay đổi được, giờ lại xuất hiện một đám người chẳng phân nam nữ, tùy tùy tiện tiện thế này, tức là giáo hóa đi xuống rồi.”
“ Con người bất kể có làm gì thì trước tiên phải có ý thức bản thân là người đã, nếu không dù chúng ta sản xuất ra bao nhiêu lương thực cũng nghĩa lý gì. Ta sẽ cấp một khoản tiền nữa, nếu lần sau còn gặp cảnh này, sẽ trị ngươi tội tham ô.”
Khi Vân Lang nói những lời này thậm chí còn tỏa ra sát khí, Đông Phương Sóc chỉ đành gật đầu vâng dạ.
Cảnh tượng này làm Vân Lang rất không thoải mái, chẳng muốn ở lại thêm, lên ngựa cùng Lưu Nhị tới phú quý huyện.
Đông Phương Sóc đợi Vân Lang đi xa rồi mới quát một tiếng, đám nông phu đang lạnh run cầm cập vội vàng chạy ùa cả tới kênh cạn bên cạnh lấy quần áo mặc vào.
“ Ta biết ngươi không chịu nổi cảnh này, nhiều tiền như thế, cho người ta thêm vài đồng thì chết à? Hại mỗ phải dùng mưu kế.” Đông Phương Sóc lẩm bẩm, sau đó tiếp tục chắp tay sau lưng đi tuần thị:
Cảnh nhìn thấy ngoài đồng làm tâm tình Vân Lang rất tệ, tới y quán, nhìn thấy tấm biển ghi bốn chữ "Hoàng gia y quán", tâm tình càng kém.
Trước cửa y quán là đội ngũ dài dằng dặc, trông tưởng chừng như người mắc bệnh ở Trường An đều kéo tới đây rồi.
Bốn quân y đầu trứng đã quen với cảnh tượng này rồi, thuần thục chẩn bệnh, kê đơn, sau đó gọi người tiếp theo. Những Khương phụ đã có thể dùng tiếng Trường An trò chuyện với bách tính khám bệnh, giúp sàng lọc bệnh nhân, phân chia vào từng hàng phù hợp.
Vân Lang không nhìn xe ngựa, cũng không thấy quý nhân ăn mặc hoa lệ.
Khi đi vào y quán thì thấy đã có một bức tường chắn chia viện tử rộng rãi làm hai, một phó phụ ngáp dài trông cửa, thấy Vân Lang liền vội vàng chạy tới:” Hầu gia, người nên đi bên trái.”
“ Nam trái, nữ phải, phân chia thật rõ ràng.” Vân Lang làu bàu, đi theo con đường trải đá tới lầu gác bên trái, bên này rất ít người, Tô Trĩ đang ngồi sau đài đá ở sảnh rộng nói cười với lão ông tóc trắng da sẻ hồng hào.
Lão ông đưa cho Tô Trĩ một cái bọc lớn, bị nàng thuận tay ném vào rương, liền nghe thấy tiếng kim loại va chạm loảng xoảng.
“ Trương Ông, thân thể ngài hư nhược, cần đại bổ, nhân sâm là vật tốt nhất, được Tuyền Cơ Thành ta trải qua bào chế kỳ công mới thành thuốc, uống bốn lần là có thể ném gậy, đi bộ như bay rồi.”
Tốt.
Nên nhân từ thì nhân từ, lúc cần xà xẻo thì phải đâm thẳng động mạch chủ, thế máu chảy ra mới nhanh, râu sâm Vân gia tích của mấy nhà rất nhiều, bán cho đám người này chẳng có gì phải áy náy.
Nhắc tới Trương Ông, kỳ thực Vân Lang còn có ân oán riêng.
Trương Ông là đại tài chủ Dương Lăng, trước kia bán muối, là nhi nữ thông gia với đại diêm thương Đông Quách Hàm Dương.
Đông Quách Hàm Dương bị Tang Hoằng Dương ám toán mất chín thành gia nghiệp, thành Đại nông thừa của Ti nông tự.
Vốn Tang Hoằng Dương không tàn nhẫn như thế, chỉ muốn nửa gia nghiệp thôi, ai ngờ Đông Quách Hàm Dương không muốn bó tay chịu trói, ngầm thông đồng với Trương Ông, bán tống bán tháo gia sản cho thông gia, hòng đợi phong ba lắng xuống rồi chuộc về.
Sau đó, không có sau đó.
Bởi vì Trương Ông chủ động tố cáo hành vi đó lên quan, còn kính hiến Tang Hoằng Dương bốn thành trong số nửa gia sản của Đông Quách Hàm Dương, nửa gia sản còn lại bị tịch thu bốn thành. Thế là một gia tộc từng có tới hai vạn gia phó chỉ trong nháy mắt tan đàn xẻ nghe, giờ chỉ còn lại ít gia sản nuôi sống sáu trăm khẩu.
Nghe đồn những tiểu thế gia sống dựa vào Đông Quách Hàm Dương treo cổ không dưới mười người, hậu quả đáng sợ hơn do thảm kịch này gây ra càng nhiều vô số.
Nếu chỉ vẻn vẹn như thế, Vân Lang vẫn bội phục Trương Ông, ở thời đại này, tàn nhẫn như ông ta cũng có thể coi là hào hùng một phương.
Nhưng Trương Ông thấy mình có lỗi với người ta không cách nào nhìn mặt nhau nữa, liền làm triệt để, đem nhi tức phụ, tức là khuê nữ của Đông Quách Hàm Dương, lột hết quần áo, cho tấm da dê rồi đuổi về nhà.
Nữ tử đó tính tình cương liệt, không thèm nhận tấm da dê, cứ trần truồng treo cổ trước đại môn Trương gia, oanh động một thời.
Thẹn quá hóa giận, Trương Ông đem thi thể nữ tử đáng thương đó ném trước cửa nhà Đông Quách Hàm Dương.
Không tiền, không quyền, lại đang thất thế, Đông Quách Hàm Dương cũng không quản, mặc cho thi thể khuê nữ thối rữa giữa đường, cuối cùng Tang Hoằng Dương không đành lòng phái người thu xác.
Trương Ông nhờ hiến lên gia tài của Đông Quách Hàm Dương, không những thoát được truy quét của Tang Hoằng Dương, còn được phong dân tước, sống cuộc đời phú ông ung dung của mình.
Khi đó cảnh ngộ của Đông Quách Hàm Dương và khuê nữ của ông ta khiến Trác Cơ cực kỳ hoảng sợ, vì thế mới nhắm mắt cưới Tư Mã Tương Như khi đó đã có quan chức, để mong có chỗ dựa. Còn Vân Lang khi ấy vừa thu nhận một đám phụ nhân trẻ nhỏ, lo kiếm ăn chưa xong nào còn tinh lực quan tâm chuyện bên ngoài, nên không hay biết gì.
Mãi sau này tới Thụ Hàng thành Tào Tương trong một lần buồn chán ngồi bình luận quan viên thiên hạ, nhắc tới Tang Hoằng Dương mới kể tới chuyện này, Vân Lang mới hiểu tình cảnh Trác Cơ khi đó khó khăn thế nào, vì sao nàng có quyết định bất ngờ như thế, Tô Trĩ cũng ngồi bên cạnh nghe, có lẽ nàng còn nhớ.
Thấy Tô Trĩ ra hiệu Khương phụ đi lấy cả lãnh hương hoàn , Vân Lang liền hiểu ngay, nhâm sâm bổ nhiệt, lãnh hương hạ hỏa, có hiệu quả giống ăn nhân sâm và củ cải cùng lúc.
Như thế khi Trương Ông cần đại bổ thì kê ông ta canh râu sâm, khi Trương Ông bổ đủ rồi cho uống lãnh hương hoàn, sau đó lại uống sâm ... Tuần hoàn như vậy Trương Ông tha hồ cống hiến tiền cho đám quỷ nghèo chữa bệnh.
Thấy Trương Ông uống canh sâm vừa sắc, đang rất hưởng thụ, một Khương phủ đi tới cẩn thận hỏi:” Phu nhân, lãnh hương hoàn luyện chế cho Trường Môn cung chỉ còn rất ít, mà Bình Dương hầu phủ cũng muốn, có nên đưa họ không?”
Tô Trĩ khẽ thở dài:” Thuốc này quý hiếm, tuy nói có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, nhưng luyện chế phức tạp, dược liệu đắt đỏ, ta chỉ làm được hai trăm sáu mươi viên. Trường Môn cung lấy ít nhiều còn trả tiền vốn, Bình Dương hầu ỷ vào thân tình với hầu gia không trả tiền, hầu gia lại hào phóng quen, chẳng biết từ chối gì cả. Thôi đi, thôi đi, cho mười viên.”