Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 603 - Q4 - Chương 057: Hai Tỷ Muội. (1)

Q4 - Chương 057: Hai tỷ muội. (1) Q4 - Chương 057: Hai tỷ muội. (1)

Trương Ông dựa vào giường gấm khép mắt dưỡng thần, tên tiểu đồng thì chăm chú nhìn Khương phụ gắp thuốc từ trong hũ, cẩn thận cho vào bình ngọc, hết sức cầu kỳ.

Trong phòng lan tỏa một mùi thơm man mát, làm người dễ chịu.

Tô Trĩ lại xem bệnh cho một người nữa, rồi tới bên cạnh Trương Ông, đặt cái gối bắt mạch dưới tay ông ta, bắt mạch xong nói:” Thuốc chưa phát huy hết công hiệu, Trương Ông nên đứng lên đi lại, như vậy mới tốt.”

Trương Ông tủm tỉm cười:” Y gia, lãnh hương hoàn là thuốc gì thế?”

“ À, là loại thuốc vô dụng làm chơi thôi.”

“ Chẳng lẽ Trường Môn cung và Bình Dương hầu lấy thuốc vô dụng.”

Tô Trĩ thở dài:” Thuốc này quá quý, Trương Ông chỉ cần dùng canh sâm điều dưỡng là đủ, không cần dùng lãnh hương hoàn đâu.”

“ Nói thế thứ này còn tốt hơn cả nhân sâm?” Trương Ông nghe thế thì càng khao khát:

“ Thuốc luôn có ba phần độc, đạo lý này không cần ta nói, Trương Ông nên hiểu.” Tô Trĩ mặt nghiêm túc nói:” Nhân sâm như lửa mạnh, thân thể như củi, nó giúp cúi cháy mạnh, tinh thần hoán phát. Nhưng củi có hạn, cháy hết thì dương thọ của ngài cũng tận. Lãnh hương hoàn thì khác, nó giống mặt trời chiếu lên người, ấm áp nhưng không cháy.”

“ Thuốc này dùng nhị mẫu đơn trắng, sen trắng, phù dung trắng, mai hoa trắng nghiền ra, với nước mưa tiết Vũ Thủy cùng năm, sương của tiết Bạch Lộ, mật ong trước khi có Tiểu Tuyết, cùng các loại vị điều hòa, sau đó cho vào vò chôn dưới gốc hoa mai. Một năm sau lấy thuốc ra, uống vào mát mẻ dễ chịu, sức thuốc kéo dài, là thuốc y giả chế để dùng, không truyền ra ngoài.”

Trương Ông nghe Tô Trĩ kể kỳ công như vậy, tặc lưỡi khen lạ:” Lão phu muốn xin vài viên được không?”

“ Không phải ta nhỏ nhen, quả thực thuốc này chế tác quá mức cầu kỳ, một năm chỉ làm một lần, không nhất định đã thành công, ở nhà dùng còn chưa đủ.”

“ Lão phu vừa rồi nghe thấy y gia còn lo chế thuốc tốn kém, nếu tặng vài viên, lão phu bù toàn bộ chi phí, được chăng?” Trương Ông rất hào phóng:

Tô Trĩ do dự lắm.

Khương phụ ở bên kéo ống tay áo Tô Trĩ:” Phu nhân, năm nay có hai bốn vị thuốc còn chưa biết tính sao ...”

Trương Ông đánh mắt với tiểu đồng, tiểu đông vênh váo đi lên nói:” Năm đĩnh hoàng kim”

Khương phụ khinh bỉ bĩu môi.

Trương Ông chắp tay:” Không biết năm mươi đĩnh hoàng kim đổi mười viên lãnh hương hoàn có được không?”

Tô Trĩ suy nghĩ mãi, Khương phụ ở bên cầu khẩn, cuối cùng bặm môi nói:” Đành vậy, thuốc ngoài kia sắp hết rồi, không thể cứ khiến trong nhà phải bù đắp nữa, nếu không ta không mặt mũi nào gặp phu quân.”

Khương phụ lấy trong lòng ra một cái bình ngọc đưa Trương Ông, Trương Ông mỉm cười không nhận, Tô Trĩ phẩy tay, Khương phụ hậm hực đi mở cái vò được đóng kín kia, mùi thuốc lan tỏa, lấy mười viên đưa tiểu đồng.

Trương Ông đưa bình lên mũi hít một hơi, có vẻ ngây ngất lắm, sau đó cười dài dẫn tiểu đồng đi.

“ Ông ta chưa trả tiền.” Khương phụ bất mãn nói lớn:

Tô Trĩ cười:” Ông ta sẽ đưa tới thôi.”

Sai Khương phụ ra trông cửa không cho ai vào, Tô Trĩ nhảy chân sáo nhảy vào gian trong, ôm lấy Vân Lang cười khanh khách:” Hả dạ chưa?”

Nha đầu ngây thơ nghịch ngợm năm xưa giờ đã mang hơi hướm của một thiếu phụ, như đóa hồng ngậm sương đang từ từ hé nở, Vân Lang cúi xuống hôn lên trán nàng:” Ông trời đúng là mù mắt, để loại lão tặc như thế phú quý trường thọ.”

Tô Trĩ siết chặt nắm đấm nhỏ giơ lên:” Trời không phạt thì muội phạt.”

Vân Lang vuốt mũi nàng:” Chỉ lần này thôi đấy, y giả quan trọng nhất vẫn là trái tim, trừng phạt kẻ ác có pháp luật, không phải y giả, chuyện này làm nhiều, khó khôi phục lại bản tâm lắm.”

Tô Trĩ thấy tâm tình Vân Lang không cao:” Sư huynh làm sao thế?”

Vân Lang bế Tô Trĩ ngồi xuống ghế, đặt nàng ngồi ngang trên đùi mình, vuốt ve gò má trắng như tuyết của nàng một cái rồi thở dài:” Hôm nay ra ruộng, thấy dã dân trần truồng vất vả, lòng không vui.”

“ Không phải Đông Phương Sóc quản những người đó sao?”

“ Đúng thế, hôm nay ta tới đó, đến cả mấy lão phụ cũng chỉ có mảnh vải quấn hông ... Không đành lòng, bảo Lưu Nhị tới kho huyện Phú Quý lấy vải năm nay phát hết.”

Tô Trĩ đang như mèo nhỏ rúc trong lòng Vân Lang, từ từ ngồi thẳng dậy:” Muội và sư tỷ ngày ngày đi qua đó, bọn họ ăn mặc tuy cũ kỹ, nhưng mà ấm áp, có vài người trần truồng thôi, đại bộ phận vẫn y phục chỉnh tề. Sư huynh, huynh bị tên đó lừa rồi.”

Vân Lang cứng người, thở hắt một hơi:” Xem ra ta bị lừa thật rồi.”

Trò lừa đảo của Đông Phương Sóc không hề cao minh, nhưng đánh trúng điểm yếu của Vân Lang, nói cho cùng vẫn là mưu lợi cho bách tính, tâm tình Vân Lang lập tức tốt trở lại.

Chỉ là lừa gạt quan trên không thể tha.

“ Tháng này rượu cung ứng cho Đông Phương Sóc giảm một nửa.” Vân Lang nói với Lưu Nhị mệt tới thở lè lưỡi như chó khoe mình chạy nhanh, sau đó kéo tiểu lão bà về nhà.

Còn về đại lão bà đã say mê trị bệnh cho phụ nhân quên mình rồi, ban ngày khám bệnh cho quý phụ kiếm tiền, nhàn hạ khám bệnh cho người nghèo đốt tiền.

Hầu tước phu nhân đích thân khám bệnh, phụ nhân ở Trường An dù không có bệnh cũng tới xem, xem hầu tước phu nhân xinh đẹp hiền thục để về còn có đề tài mà tán gẫu.

Tống Kiều không để họ thất vọng, điềm tĩnh ngồi sau bàn, mỗi cử chỉ lời nói đều mang theo hào quang thánh mẫu, không vì bệnh nhân từ quý phụ ăn mặc xa hoa thành nông phụ lam lũ mà thay đổi.

“ Chúng ta đi ngắm núi đi.”

Vân Lang cố ý ôm eo Tô Trĩ đứng trước mặt Tống Kiều, như đôi người ngọc, Tống Kiều không buồn nhìn, chỉ xua tay:” Hai người đi đi.”

Tô Trĩ cười vui vẻ kéo tay trượng phu đi, sư tỷ tiến vào tâm cảnh y giả, trong thời gian ngắn không thoát ra được.

“ Muội biết không, đêm qua sư tỷ muội đột nhiên bò dậy sau đó ấn lên cổ ta rất mạnh, làm huyết quản nhô ra, ta sợ hết hồn, hôm nay chúng ta ngủ chung nhé.”

Sự nuông chiều và dung túng của Vân Lang đã khiến bản tính của ngây thơ càng ngày phát huy, nàng như một đứa trẻ nằm sấp trên xe, co hai cái chân nhỏ nhắn đong đưa trên không, lơ đễnh đáp:” Được rồi.”

Vân Lang đưa mắt dõi theo cổ áo hở, bắt gặp làn da ngực trơn mượt, quả đào mơn mởn đang nảy nở tạo thành đường cong tuyệt mỹ, nuốt nước bọt:” Nhưng còn sư tỷ muội thì sao, nàng ấy rất đáng thương.”

“ Vậy huynh ngủ với tỷ ấy đi.” Tô Trĩ chẳng mắc lừa:

“ Nếu chỉ mình ta thì sợ lắm, chẳng may đêm nay nàng ấy không chỉ ấn cổ mà còn cầm kéo thì sao?”

“ Huynh không biết dùng chút sức để tỷ ấy không còn sức mà dậy à?”

Vân Lang gãi đầu:” Chuyện này ... khó.”

“ Nam nhân vô dụng.”

Đánh xe ngựa mui trần đi trên đồng hoang tuy lạnh, song bên cạnh có mỹ nhân mềm mại thì ai còn bận tâm nữa, Vân Lang nắm tay Tô Trĩ dùng lời ngon ngọt dụ dỗ nàng hòng đạt được mưu đồ đen tối, nha đầu còn rất ngây thơ, tuy quấn y, nhưng ở chuyện nam nữ hoan ái lại không quá nhiệt tình.

Bánh xe lăn trên mặt đất, thi thoảng vấp phải mô đất, đường xá tuy gồ ghề, nhưng nông điền trơ trụi làm tầm nhìn rất tốt.

Đám nông phu buổi sáng còn trần truồng run rẩy trong gió lạnh, lúc này ăn mặc rất chỉnh tề, Đông Phương Sóc không hề có chút ý che đậy nào, hắn đang trắng trợn chế nhạo trí tuệ của Vân Lang.

Tô Trĩ thấy trượng phu không trêu ghẹo mình nữa, mà nghiến răng nghiến lợi, nhìn nông phu ở đằng xa liền biết y nghĩ gì, không nhịn được cười.

Vân Lang chẳng bận tâm, y bị Tô Trĩ chế nhạo nhiều lắm rồi, lúc ở trên giường càng nhiều vô số, trước mặt nha đầu này, y không còn mấy tôn nghiêm nữa.

Bình Luận (0)
Comment