Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 604 - Q4 - Chương 058: Hai Tỷ Muội. (2)

Q4 - Chương 058: Hai tỷ muội. (2) Q4 - Chương 058: Hai tỷ muội. (2)

“ Sư huynh, huynh không thích sư tỷ của muội lắm thì phải, vậy vì sao còn cưới tỷ ấy?” Tô Trĩ chợt hỏi:

“ Ta tất nhiên là thích.”

“ Hừm, muội còn cho rằng trước kia huynh cưới sư tỷ là vì muốn kiếm người sinh con, trông nhà cho mình thôi.”

“ Ta không vô sỉ như vậy.” Vân Lang chỉ nói thế, có lẽ vì tính cách của y và Tống Kiều quá giống nhau, đều trầm tính, có thể ngồi bên nhau cả ngày đọc sách không nói gì nên Tô Trĩ mới có cảm giác ấy, kỳ thực đó cũng là một loại hạnh phúc:

Ly Sơn đằng xa dưới bầu trời xanh như con tuấn mã đang phi, khí thế hừng hực. Ly Sơn, Vân Lang rất lâu rồi không tới đó, không biết căn nhà đá kia thế nào.

Nhìn thấy Ly Sơn là Vân Lang nhớ tới Thái Tể, nhớ tới vị gia gia cô khổ ấy, bây giờ đăng nằm trong Thủy hoàng lăng, không biết tấm chăn đắp trên người có bị thứ gì vén lên không.

Vân Lang buông luôn dây cương ra, để con ngựa tự đi, nằm gối đầu lên đùi Tô Trí, mắt nhìn trời xanh suy nghĩ miên man.

Cuối cùng cũng thành nhân vật có vai vế ở Đại Hán rồi, nhưng Vân Lang thấy lòng còn trống rỗng hơn cả lúc mặc áo da thú đi tuần núi với Thái Tể.

Khi đó tìm thấy một hai quả khô là hết sức vui mừng, nhặt được con gà đóng băng là một bữa tiệc thịnh soạn. Nếu Đại Vương mà tha về một con lợn rừng thì hai người một thú không cần vào núi chịu lạnh hai ngày.

Nghĩ tới Đại Vương không ngờ nó tới rồi, con ngựa hí lên sợ hãi, sau đó xe ngựa trầm xuống, cái đầu hổ to tướng xuất hiện trên đỉnh đầu Vân Lang.

Tô Trĩ ra sức đẩy Đại Vương xuống xe, nhưng khác gì kiến càng lay cây, con hổ nặng tới hơn năm trăm cân, một nữ tử mảnh mai như nàng sao đẩy nổi.

“ Cút đi, ngươi đè lên chân ta rồi.”

Đại Vương học Vân Lang nằm xuống, đầu gối lên bụng Tô Trĩ, làm nàng muốn nổi điên, râu nó cứng như cương châm, ai bị đâm phải cũng không chịu nổi.

Hai phu thê hợp lực đẩy được Đại Vương ra, sau đó cả hai thư thái nằm gối lên cái bụng êm ái của nó, đây mời là phương thức chính xác nhất.

“ Đại Vương lúc này sở dĩ bám dính lấy chúng ta là vì nó sắp vào Ly Sơn tìm hổ cái rồi.” Vân Lang gãi cổ cho Đại Vương:

Tô Trĩ xoay người vỗ cái bụng mỡ dè bỉu:” Nó béo như vậy ...”

Vân Lang bênh vực huynh đệ:” Muội chẳng biết gì cả, béo tốt thêm vào bộ lông mượt mà mới là cách tìm phối ngẫu chính xác nhất. Huynh đệ ta năm xưa là vương trên Ly Sơn, tìm hổ cái sinh con là vinh hạnh cho con hổ cái đó.”

“ Bằng vào cái thảm rách của nó thì có.” Tô Trĩ cười khinh khích:

“ Thì sao, hổ cái có thảm không.”

“ Hình như là không có.”

“ Đại Vương nhà ta tìm phối ngẫu rất hào phóng, nó biết tha lợn béo trong nhà đi, sau đó chặn đường hổ cái …”

“ Hi hi, giống như huynh ấy.”

“ Gì, chẳng lẽ hai tỷ muội muội nhìn trúng ta vì tiền.”

“ Nực cười.” Tô Trĩ xoắn mạnh hông Vân Lang:

“ Á, đừng nhéo, đừng nhéo.” Vân Lang xin tha:” Đại Vương thân thể hùng tráng, uy phong lẫm liệt, dựa vào cái thảm rách cũng kiếm được phối ngẫu rồi, con lợn chỉ là tăng thêm vốn liếng. Á, á, ta nói Đại Vương mà, không nói tỷ muội muội.”

“ Phải nói Đại Vương đúng là có vốn liếng thu hút hổ cái, huynh xem, mắt to long lanh, chữ vương trên trán rõ hơn mấy con hổ ở Trường Môn cung nhiều, chưa nói kéo một cái là ra mảng da lớn.”

Vân Lang nhìn cằm Đại Vương bị Tô Trĩ kéo dài cả thước, thở dài:” Giảm béo rồi, da lông sinh ra không quay về được nữa.”

Đại Vương hiển nhiên không bận lòng tới chuyện nhỏ nhặt ấy, há miệng ngáp rõ to, sau đó liếm mép ngủ, xe ngựa cứ nảy lên nảy xuống làm nó rất dễ chịu.

Từ Phú Quý trấn tới Vân gia trang tử đi xe chỉ mất nửa canh giờ, đồng hoang là ngôi nhà tinh thần của Vân Lang, khi ngựa kéo xe đi qua cổng liền về căn nhà thực sự.

Vừa qua cửa liền nhìn thấy khuê nữ và Hà Sầu Hữu ngồi chồm hỗm trên hai cái cọc như hai con kền kền. Đằng xa còn có cái cọc gỗ khác, Hoắc Quang mặt đỏ bừng bừng ngồi lắc lư, thì ra nó còn phải đeo thêm cái gùi không nhỏ.

“ Công phu thăng bằng.” Hà Sầu Hữu chỉ giải thích một câu rồi khép mắt lại:

Vân Lang hỏi Lương Ông đứng canh bên cạnh Vân Âm:” Đã ngồi bao lâu rồi?”

“ Bẩm hầu gia đã một tuần hương rồi, đại nữ e không ngồi được, đã rơi xuống một lần.”

“ Khuê nữ à, không chịu được thì bảo cha, cha đỡ xuống.” Vân Lang lo khuê nữ sợ Hà Sầu Hữu không dám nói liền bảo:

Hà Sầu Hữu tức giận trừng mắt, không ngờ Vân Âm cười:” Con muốn xem Tiểu Quang ca ca bao giờ thì ngã.”

“ Ta không ngã.” Hoắc Quang hét lên, vừa nói xong liền mất căng bằng ngã xuống, được hai gia tướng đỡ lấy, đỏ mặt tía tai nhìn Vân Âm cười ngã lăn xuống cọc, quát gia tướng:” Đưa ta lên.”

Tô Trĩ bỏ lại hai đứa bé, về phòng ngồi trên giường, tay cầm nguyên quả lê không gọt vỏ gặm ngon lành:” Huynh định bồi dưỡng Tiểu Quang thành nữ tế à?”

“ Muội nghĩ xa rồi.”

“ Sao mà nghĩ xa, con người huynh chẳng chuyện gì quá bận tâm, lại cao ngạo, nhưng với Tiểu Quang lại rất chú tâm. Muội biết huynh thiếu niên ở Đại Hán không ai khiến huynh vừa mắt, cho nên tự bồi dưỡng, chỉ cần xem Tiểu Quang đọc sách là biết tâm tư của huynh.”

“ Tiểu Quang học đều là học vấn của Khoa kỹ Tây Bắc.”

“ Chính vì thế Tiểu Quang lớn lên sẽ là phiên bản khác của huynh. Nhưng mà huynh đối xử với cha mẹ nó như vậy không được, lần sau người ta tới, ít nhiều phải ra gặp, tương lai nói chuyện cưới gả mới thuận lợi.”

Vân Lang bực mình vung tay:” Muốn cưới khuê nữ của ta đâu dễ thế.”

“ Muội biết mà.” Tô Trĩ lườm Vân Lang một cái, ăn hết lê, lau tay qua la rồi nằm xuống giường quấn chăn ngủ luôn:

Vân Lang xuống lầu, thấy khuê nữ tay chống hông đá chân, vẫy tay gọi, Vâm Âm chạy tới nhảy vào lòng.

Hoắc Quang rất thống khổ, vì Hà Sầu Hữu sai người buộc cổ chân nó treo cao lên, xem ra Hà Sầu Hữu muốn phát huy toàn bộ sự dẻo dai của chúng.

“ Cha, lão tổ kéo chân con, đau lắm.”

“ Vậy còn thích học võ không?”

“ Thích, nhưng đau lắm.”

“ Hay là chuyển sang học thêu?”

Vân Âm mắt mở rất to, chẳng biết nghĩ tới chuyện gì, thoát khòi lòng Vân Lang, chạy bành bạch tới bên Hà Sầu Hữu:” Lão tổ, cháu kéo chân.”

“ Ngoan, thong thả thôi, mỗi ngày một chút, đảm bảo mười ngày có thể kéo căng toàn bộ chân.” Hà Sầu Hữu cười tươi hết cỡ, bế Vân Âm lên nhìn Vân Lang đầy vẻ khiêu khích. Ông ta đi tới bên cạnh Hoắc Quang, dẫm chân lên đùi nó, khiến hai chân dán sát đất, dù Hoắc Quang đau tới toát mồ hôi lạnh cũng không nhấc chân lên:” Ngươi là nam hài, lão phu không khách khí đâu, giờ đau một chút, hơn tương lai bị đao chém.”

Hoắc Quang quật cường hét lên:” Tiếp đi, tiểu gia không sợ.”

Hà Sầu Hữu cười gằn:” Được, lão phu thích nhất loại trẻ con quật cường như ngươi, có điều đợi khi nào đánh được lão phu hẵng xưng tiểu gia.”

Hoắc Quang vốn còn định mạnh miệng, nhìn bộ mặt khủng bố của ông ta nuốt lời định nói xuống. Vân Lang gật đầu tán thường, biết co biết duỗi, biết nín nhịn vẫn còn hơn đám một mực cứng đầu.

Bình Luận (0)
Comment