Chập tối Vân gia trở nên tấp nập, nhất là mùi thức ăn trong bếp bay ra càng làm giảm nhiệt tình lao động của mọi người.
Liên Tiệp vừa đi vừa lăn mình, tới bên cạnh Vân Lang đang ngồi trên ghế tựa ngắm ráng chiều, hạ thấp giọng bẩm báo:” Hầu gia, những người theo ngài từ ngày đầu đều không có vấn đề.”
Vân Lang nghe vậy thì hết sức vui vẻ:” Đó là tin tức tốt nhất rồi.”
“ Giờ lão nô đã nhận ra hầu gia được bệ hạ coi trọng ra sao, hiện giờ tìm được ba tên, hai tên đang nghi vấn, chỉ một nhà mà có năm Tú Y sứ giả, chắc chỉ có mỗi Vân gia ta.”
“ Cứ thong thả thôi, không cần gấp, đừng để người ta nghi ngờ ngươi, trước khi đả kích địch, phải bảo hộ được mình đã.” Vân Lang dặn dò:
Những lời đó với Vân Lang mà nói rất bình thường, thuận miệng nói ra thôi, lại khiến Liên Tiệp xúc động:” Không ai để ý tới mạng sống một ưu linh. Hầu gia, nếu lão nô chết, chỉ mong được một cái quan tài lớn, để kiếp sau thật cao, không làm bóng người nữa.”
Người cùng khổ ở Đại Hán rất ít dám mơ về tương lai, họ sống rất cam chịu, đem hi vọng gửi gắm vào kiếp sau, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Phật giáo bắt đầu xuất hiện.
Tất nhiên, quan trọng nhất là Trương Khiên, Tô Vũ đã mở toang cánh cửa khép kín của Đại Hán, mở rộng tầm nhìn của họ, để những thứ ngoại lai dần nhập vào cuộc sống.
Thời gian ăn cơm tới rồi, đám đông từ bốn phương tám hướng tụ tập thành từng nhóm tới nhà ăn lớn tập trung, nhận món ăn giống nhau. Chỉ có món ăn ngon lành vào bụng mới cảm thấy được cuộc sống tươi đẹp một cách thiết thực nhất, vì thế nhà bếp Vân gia luôn có địa vị lớn.
Tống Kiều về kịp bữa ăn, toàn thân như muốn bay bổng, làm Vân Lang và Tô Trĩ suy đoán xem có việc gì khiến nàng vui như vậy.
Lừa gạt kiếm tiền xưa nay do Tô Trĩ làm, Tống Kiều chỉ làm việc tốt tăng thêm vinh quang cho tông tộc.
Nhìn Tống Kiều ăn liền hai bát cơm, lại còn gắp thịt trong bát cho vào mồm Đại Vương, ít khi thấy nàng hoạt bát như thế. Tống Kiều luôn điềm đạm đoan trang.
Vân Lang không hiểu gì cả, đợi ăn xong về tới phòng vội vàng hỏi:” Sao, hôm nay gặp được mỹ nam tử à?”
“ Thối lắm.” Tống Kiều nói thế nhưng niềm vui không giảm:
“ Trời, vậy là gặp được hai mỹ nam tử.”
“ Linh tinh.”
“ Ta thấy nàng hôm nay khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên, ánh mắt thì phơi phới xuân tình, trừ gặp được mỹ nam tử ra, không có cách giải thích nào khác.” Vân Lang làm bộ hậm hực nói:
Tống Kiều tháo búi tóc, khẽ lắc đầu, mái tóc đen tức thì xõa xuống như thác nước, quyến rũ nhìn trượng phu, đi chân đất như con hươu nhỏ nhảy qua cái bàn thấp, tới bên giá sách lấy một cuộn thẻ trúc, trải ra trên bàn, chuẩn bị chép ra giấy.
Vân Lang ghé đầu nhìn:” Đây là bí kỹ bất truyền của Tuyền Cơ Thành, nàng định làm gì?”
“ Hoàn thiện nó.”
“ Có kiến giải mới sao?”
Tống Kiều thấy trượng phu rất tò mò, đặt bút xuống:” Hôm nay chàng và sư muội đi rồi, liền có một phụ nhân tới, dẫn cô bé tám tuổi, cô bé còn nhỏ, chưa có nguyệt sự, nhưng bụng dưới lại đau. Chứng bệnh đã kéo dài ba ngày, khi tới y quán thì đã nửa hôn mê.”
“ Thiếp sau khi bắt mạch kỹ, liền biết bị tràng ung (viêm ruột thừa), phu quân cũng biết, tràng ung một khi đã phát tác là chết chắc, nếu thiếp không ra tay, cô bé đó không sống nổi ba ngày. Không chịu được phụ nhân đó cầu xin, thế là thiếp lấy can đảm, dựa theo bản vẽ sư muội tìm vị trí tràng ung cắt đi, sau đó khâu lại. Đến khi thiếp về thì cô bé đó mạch đã bình ổn, nếu như vết thương không thối, có chín thành sống được.”
Ngồi ngoài nghe trộm, Tô Trĩ húc cửa sổ thò đầu vào hét lên:” Tỷ trị được tràng ung?”
Tông Kiều đắc ý quên không hỏi tội Tô Trĩ:” Ai bảo muội và phu quân bỏ ta ở lại đi ngắm cảnh núi, đó gọi là trời cao có mắt.”
Tô Trĩ đợi cơ hội thực nghiệm trên người bệnh thật bao lâu, trèo cửa sổ vào đánh Vân Lang:” Đền tràng ung cho muội! Đền tràng ung cho muội!”
Vân Lang dở khóc dở cười giữ lấy hai tay nàng:” Bệnh tràng ung nhiều lắm, trước kia bị dong y trị bậy mà chết thôi ...”
Tô Trĩ không chịu nghe giải thích, khóe mắt như có nước hét lên:” Muội mặc kệ, mai huynh đi tìm một người khác cho muội.”
Vân Lang khó khăn lắm mới khống chế được Tô Trĩ, cười với Tống Kiều:” Chúc mừng Tống đại gia, từ nay về sau danh hiệu đệ nhất thần y thuộc về Vân gia rồi.”
Tống Kiều học nam tử chắp tay thi lễ:” Đa tạ Vân hầu giúp mỗ gia dương danh.”
Tô Trĩ gào lên:” Cách trị tràng ung do muội nghĩ ra.”
Tống Kiều không ngờ trẻ con thè lưỡi ra:” Đúng rồi, nhưng ta là người đầu tiên áp dụng.”
Thế là Tô Trĩ lại phát cuồng, há mồm ngoạm Vân Lang một cái ... Tức ứa nước mắt, chính nàng mới là người mổ xẻ bao nhiêu thi thể như thế.
Làm ầm ĩ lên xong, liền nằm thẳng cẳng trên giường của Tống Kiều ăn vạ không đi nữa, Tống Kiều tủm tỉm cười, tranh thủ ghi chép lại toàn bộ quá trình giải phẫu.
Vân Lang khao khát cảnh ba người ngủ chung giường đã lâu, nhưng đêm đó chẳng có chút ướt át nào. Chỉ cần Vân Lang hay Tống Kiều chạm vào người là Tô Trĩ nổi điên nằm giữa hai người đạp lung tung.
……. ………… ……… …
“ Hôm trước vừa mới vào cung, bị bệ hạ giữ ở lại thiên điện ăn cơm, thức ăn đơn giản chả có gì ngon, chỉ là không có phần tể tướng, ngươi không thấy ánh mắt Công Tôn Hoằng nhìn ta, sắp muốn giết người rồi.” Tào Tương lại bắt đầu màn khoe khoang yêu thích của hắn:
“ Lão bà ta trị được bệnh tràng ung!”
Tào Tương than thở rất không thật:” Ăn cơm xong lại còn phải cùng bệ hạ ra hậu viên ngắm cây tuyết mai cuối cùng, khi về Tùy Việt cứ lẽo đẽo bám theo tới tận cửa cung.”
“ Lão bà ta trị được bệnh tràng ung”
Tào Tương nói to hơn:” Ngươi không thấy dáng vẻ Ủng Cơ của Hương Xuân Các khi hát, Lưu Xuân múa kiếm làm ca khúc, thề quyết chiến với Hung Nô, hát xong cái thắng ngốc đó tới Trung quân phủ báo danh, đi vào vết xe đổ của Vệ Kháng.”
“ Lão bà ta trị được bệnh tràng ung.”
“ Hôm qua Trương Liên ...” Tào Tương thấy Vân Lang lại định mở mồm bực tức chặn họng:” Ta biết lão bà ngươi trị được tràng ung, kiếm về cho Vân gia ngươi một đống thể diện, ai ai cũng muốn lấy lòng, ít nhất khi ngươi bị chặt đầu thì lão bà ngươi cũng không sao, không cần lải nhải bên tai ta nữa.”
“ Ta sợ ngươi quên.” Vân Lang cười rất hả dạ, rốt cuộc có thứ để khoe làm tên này phải câm mồm:
Tào Tương bất lực rồi, xem ra không cho Vân Lang thỏa mãn khao khát khoe lão bà, y không bỏ qua:” Này, ta cũng không ngờ đấy, lão bà ngươi trông rõ chậm chạp, cả ngày ru rú trong nhà, lại làm ra chuyện lớn như thế, ta nghe mà kinh hãi.”
“ Ài, thế nên giờ ta nợ Tô Trĩ ba người bệnh tràng ung, tìm giúp cái, nhà ngươi có không, có thì sớm mang tới, ta ngủ cũng không yên.”
“ Nhà ai rảnh rỗi đi mắc cái thứ bệnh chết người đó, trước kia ai bị bệnh là chết hết rồi, không chết thì không sao. Ta đã sai bào Tào Phúc rồi, đợi có người là mang tới, mấy vạn phó dịch cơ mà, không thể không ai bị bệnh này được.”
Vân Lang thở dài:” Giúp ta hỏi nhà khác nữa, đừng như chỗ A Kiều, phát hiện có người bị tràng ung là đem chôn.”
“ À, đó là quy củ hoàng gia đấy, đừng nói là bệnh tràng ung, dù là đau bụng cũng phải đưa ra ngoài cung, đến khi khỏi bệnh mới được về.” Tào Tương ngồi thẳng lên:” Nói chuyện chính đây, một tháng nữa là đám Khứ Bệnh đi Lũng Tây, Lý Cảm đã dẫn đội tiên phong đi trước, Triệu Phá Nô mang theo Truy trọng doanh, chuẩn bị thử nghiệm xem từ Lũng Tây có thể thả bè tới Thụ Hàng thành không.”
“ Chuyện này rất quan trọng, đám Khứ Bệnh giống lần trước, không có viện binh, không có tiếp tế, nơi đó toàn người Hồ hung hãn, chưa nói thắng hay không, chúng ta phải chuẩn bị cho hắn đường lui đã.”