Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 606 - Q4 - Chương 060: Đông Phương Sóc Bi Phẫn.

Q4 - Chương 060: Đông Phương Sóc bi phẫn. Q4 - Chương 060: Đông Phương Sóc bi phẫn.

Vân Lang nhớ lại, thượng du của Đại Hà ở Lũng Tây có vẻ có đường thủy đi thẳng tới đó, chỉ là hai nghìn năm trước chẳng biết dòng chảy có khi nào khác đi không:” Có sáu thành khả năng.”

Tào Tương quyết định nhanh chóng: Ta cho hai trăm gia tướng đi cùng thí nghiệm, ngươi cũng góp mười người đi.”

Vân Lang cười:” Năm mươi gia tướng của nhà ta có đi hết cũng không thành vấn đế, dù sao nhà ta trong phạm vi phòng ngự của Trường Môn cung, không có xảy ra vấn đề.”

“ Giữ lại vài người phòng khi có vấn đề, nhà ngươi bây giờ không như trước kia nữa.” Tào Tương lắc đầu:

Vân Lang nhớ ra một việc:” Ta nói sáu phần là vì ta chỉ dám tin Quách Giải như thế, ngươi có biết tên này buôn bán nô lệ tới quen mui rồi không, giờ thế lực lớn lắm, dùng đám thuộc hạ cũ quy tụ được hơn ba nghìn tên, toàn hảo hán lục lâm võ nghệ cao cường. Lần này đợi theo đuôi Khứ Bệnh, lợi dụng đại chiến buôn bán nô lệ đấy, thậm chí mấy ngày trước tới tìm ta, hi vọng có thể an bài những người này vào số lao dịch, đi theo đại quân.”

Tào Tương bật cười:” Ngươi đồng ý rồi chứ gì?”

Vân Lang giang tay:” Ta có lý do gì để từ chối, Khứ Bệnh có thêm ba nghìn người mà.”

“ Không biết Quách Giải phát hiện người của mình bị Khứ Bệnh biên vào đội cảm tử sẽ có tâm tình thế nào.” Tào Tương cười sảng khoái trên nỗi đau của kẻ khác, với tính cách bá đạo của Hoắc Khứ Bệnh, tất nhiên sẽ làm thế:

Vân Lang ném viên đỗ rang vào miệng:” Là hắn cầu xin ta an bài như thế.”

Hai ngươi dùng trà làm rượu chạm với nhau, coi như chúc mừng Hoắc Khứ Bệnh có thêm ba nghìn chiến binh để dùng, sau đó cười lớn, bỏ chuyện này ra sau đầu.

Hoắc Khứ Bệnh không chê nhiều quân, dù là loại quân gì hắn cũng có thể dùng, ngay cả huynh đệ Kỵ đô úy cũng bị hắn dùng cực hao, nói gì tới đám buôn nô lệ đáng chết.

Ngày xuân ấm áp, hai huynh đệ ngồi trên đài gỗ cao bằng lầu các hai tầng, cái đài này cách cổ đạo không xa, nằm chính mảnh đất rộng sáu vạn, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh đồng ruộng bao la, vô số bách tính cần cù lao động. Hôm nay bắt đầu trồng mạch, mấy chục máy gieo hạt được ngựa thồ kéo trên cánh đồng bao la vẽ ra hơn trăm đường cày nông, sau đó lại được chổi trúc quét phẳng rãnh do máy gieo hạt tạo ra, đợi mưa xuân thúc mầm phát triển.

Một số phụ nhân dẫn trẻ con trồng ít đỗ, với nông gia mà nói, mỗi tấc đất đều không thể lãng phí.

Tâm tình Đông Phương Sóc rất không tốt, đứng trên đài cao tức tối, mũi hắn còn có vết máu chưa khô, vừa rồi hắn bị hai tên hầu gia đè xuống đánh một trận.

Khi bàn việc với Đông Phương Sóc, tâm tình Vân Lang rất quái.

Mới đầu Vân Lang còn nghĩ mình là đồ ngốc nên mới bị Đông Phương Sóc lừa, không ngờ Tào Tương còn ngốc hơn, bị người ta dùng một cách lừa liên tục hai lần.

Vân Lang thường ngậm bồ hòn làm ngọt, Tào Tương không có thói quen đó, thua thiệt là phải đòi lại.

Tiền mất rồi không thể lấy lại, tiền Vân Lang phát biến thành quần áo trên người dã dân, tiền Tào Tương phát biển thành nhà cửa rộng rãi hơn. Vì thế Tào Tương đấm một phát vào mũi, sau đó Vân Lang tranh thủ thời cơ đè Đông Phương Sóc xuống đấm đá một trận.

Tào Tương cảm giác Đông Phương Sóc đang dùng chân đá cột trút giận, liếc mắt sang cười lạnh:” Nếu đài sập, ta còn đánh ngươi.”

Đông Phương Sóc ấm ức hét lên:” Hai ngài vì cái gì đánh hạ quan, hạ quan có bỏ đồng nào vào túi không?”

Vân Lang ném đỗ rang vào mặt hắn:” Ai bảo ngươi lừa ta.”

“ Nếu hầu gia ngài chấp chính một phương rồi sẽ bị lừa càng thảm.”

Tào Tương cười khẩy:” Ngu xuẩn, ngươi không lừa được huynh đệ ta, mà ngươi lợi dụng lòng tin của huynh đệ bọn ta. Nếu là người khác, bất kể thế nào bọn ta cũng sẽ suy nghĩ, phái người đi tìm hiểu. Chính vì ngươi nên huynh đệ ta mới không đề phòng, để ngươi lừa. ”

Vân Lang thầm khen tuyệt, đem lỗi của mình đổ cho người khác, Tào Tương đúng là sinh ra để làm quan.

Đông Phương Sóc hét lên:” Đã nhận lệnh hoàng đế thì đừng nói chuyện giao tình, một là một, hai là hai, hạ quan là quan chấp hành, tất nhiên đòi lấy nhiều tiền lương hơn từ quan giám sát, trong tay có nhiều tiền lương hơn, mới dễ dàng chỉ huy người dưới làm việc.”

“ Quan chấp hành và quan giám sát vốn là đối đầu nhau, khi hạ quan đề xuất yêu cầu, hai ngài nên phái gia thần kiểm tra xem yêu cầu có hợp lý không. Hai ngài lại chẳng có tâm tư đó, hạ quan nói xong là phê tiền rồi, thất chức là hai người, không phải Đông Phương Sóc này, kiện lên bệ hạ, hạ quan chỉ có công không tội.”

Tào Tương hừ một tiếng, ngang ngược tuyên bố:” Lần sau ngươi đưa yêu cầu, gia gia vẫn cấp tiền, nếu ngươi lừa ta, ta vẫn đánh ngươi. Đây là cảnh cáo, lần sau không đơn giản đấm vỡ mũi đâu, cẩn thận quả trứng của ngươi.”

Vân Lang cười khùng khục, đối phó với Đông Phương Sóc thì cần loại người vô lý ngang ngược như Tào Tương mới hiệu quả nhất.

“ Tâm tư các ngươi vốn không ở sáu vạn mẫu đất này cho nên mới bị lừa.” Đông Phương Sóc bi phẫn hét lên rồi bỏ đi:

Tào Tương nhìn theo bóng lưng Đông Phương Sóc bỏ đi, liên tục lắc đầu:” Một kẻ có năng lực, có tâm, đáng tiếc không hề thích hợp làm quan, lúc nên nói giao tình thì lại lôi quy tắc ra, lúc cần chú trọng quy tắc lại nghĩ tới giao tình. Hoàn toàn không hiểu đối nhân xử thế, không phải là huynh đệ ta thì làm gì còn mạng.”

“ Ta cũng biết thế, nên mới bảo vệ hắn, để hắn có chỗ thi triển sở học, quan chức thì thôi đi, tên này làm quan càng lớn thì họa càng lớn.”

“ Nhưng ngẫm lại thì hắn nói cũng đúng đấy, chủ yếu tâm tư huynh đệ chúng ta không ở nơi này, nên hắn nói là nghe theo, chẳng buồn tìm hiểu đúng sai. Ngươi thì làm giấy, ta thì bận chú ý tới kiến tạo Thái học, lại còn chuyện Khứ Bệnh xuất chinh, ai mà đi quản chuyện bé tí xíu này, vẻn vẹn sáu vạn mẫu đất, mấy nghìn dã nhân.”

Vân Lang cười lớn, tán đồng lời Tào Tương.

Khi xuân canh không phải chỉ có hai vị hầu gia bọn họ ra ruộng, toàn bộ huân quý Trường An cùng hoàng đế đều như thế.

Sau khi nhảy điệu múa xuân canh, công việc của hai người bọn họ coi như kết thúc.

Khi Vân Lang về nhà thì trời đã tối, mọi người đều đã ăn cơm, trù nương làm cho hầu gia về muộn cơm kê mà hôm nay nhất định phải ăn, trộn thêm với rau dại, ăn rất ngon. Chỉ có Đại Vương lượn lờ bên cạnh ăn chực là chẳng hứng thú gì.

Thấy không kiếm được cái gì ngon lành, Đại Vương tha cái thảm của mình rời nhà vào Ly Sơn, trong núi hẳn có còn hổ cải đang đợi nó mòn mỏi con mắt.

“ Vừa rồi chàng nên cho nó một miếng thịt, chàng xem, nó đi cũng lảo đảo.” Tống Kiều trách sự vô tình của Vân Lang:

“ Nó cũng là chủ nhân của cái nhà này, ăn gì không cần ta cho nó. Giờ nó không thèm dùng đồ trong nhà, chuẩn bị tự mình vào núi săn mồi cho hổ cái ăn đấy.”

“ Hừ, vì sao huynh không nghĩ là hổ cái đã săn mồi rồi, nó là thứ vô dụng chỉ biết tới ăn thôi.” Tô Trĩ vẫn chưa nhận được một người bệnh trang ung nào, tính vẫn nóng như lửa, không ai dám trêu chọc vào, nói xong đặt bát xuống hậm hực bỏ đi:

Đêm hôm đó không có Tô Trĩ quấy rối, Tống Kiều bộc phát nhiệt tình cực lớn, đối với nữ tử tính cách có phần hơi lạnh như nàng, là điều hiếm có.

“ Chúng ta còn thiếu một đứa con.” May tan mưa tạnh, Tống Kiều nằm vắt ngang người Vân Lang, mái tóc dài đen nhánh che lấp khuôn mặt, thân thể trắng muốn ánh sắc hồng tơi đẹp không ngừng run nhẹ, hiển nhiên là dư âm của những đợt cao trào vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

“ Cứ, cứ thế này, chúng ta sẽ, sẽ có rất nhiều con.” Vân Lang thở hồn hển nói không ra hơi, vừa kết thúc một cuộc chiến, tim y vẫn đập như trống trận:

Tống Kiều trườn người lên, khẽ cắn tai Vân Lang, thủ thỉ:” Người tốt, nữa nhé ...”

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment